Không chỉ có hắn không rõ, Diêu Thiên ở một bên cũng không hiểu thấu. Có điều ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn đã trở nên khác biệt một chút.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Dương Hạo muốn dùng Thông Minh Hỏa đến đốt Diệp Viễn, thế nhưng trong cơ thể Diệp Viễn lại có nguyên hỏa cấp bốn Tịnh Đàn Thánh Hỏa. Nên khi Thông Minh Hỏa tiếp cận Diệp Viễn, bản năng cảm giác được nguy hiểm cực kỳ, thì làm sao có thể đốt tới Diệp Viễn?
Loại uy áp trên cấp bậc này, nhân loại không cảm nhận được nhưng bản thân hỏa diễm lại vô cùng mẫn cảm.
“Hừ! Tới phiên ngươi! Ta lại thật sự muốn xem xem, ngươi có thể đùa nghịch ra hoa chiêu gì!” Dương Hạo trầm giọng nói.
“Ha ha, Dương sư huynh đã rất lợi hại rồi, ta làm sao có thể đùa nghịch ra hoa chiêu gì? Liền trông bầu vẽ gáo đi.” Diệp Viễn cười nói.
Trong lúc Dương Hạo còn đang ngây người, Diệp Viễn lại đã đưa tay trống rỗng một chiêu, Thông Minh Hỏa khéo léo bay vào trong tay Diệp Viễn.
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt bốn người còn lại trong phòng đều co rụt lại.
Chỉ riêng ngón này, Diệp Viễn đã cao minh hơn Dương Hạo nhiều lắm rồi!
Vừa rồi Dương Hạo phải đi đến bên cây đèn thi triển ấn quyết khống hỏa, mới triệu hoán được Thông Minh Hỏa ra. Mà Diệp Viễn cách xa cây đèn đến mấy trượng, nhìn chỉ như tùy ý vẫy tay một cái, Thông Minh Hỏa đã tự mình bay tới.
Cao thấp lập tức hiện ra!
Cũng không có ấn quyết rực rỡ khống hỏa, lòng bàn tay Diệp Viễn chỉ nâng lên một chút, Thông Minh Hỏa liền tự động hoá thành một con hỏa long, quay vòng quanh Diệp Viễn.
Bộ dáng kia, cùng với Dương Hạo vừa rồi giống nhau như đúc!
Dương Hạo tức giận đến nghiến răng ken két, đây quả thực là đang gây hấn với hắn mà!
Diệp Viễn nhìn nhìn Dương Hạo, bỗng nhiên quỷ dị cười một tiếng, đưa tay chỉ về phía Dương Hạo.
Dương Hạo thấy thế giật nảy mình, vội vàng bấm niệm pháp quyết chuẩn bị ứng đối.
Bắt ấn quyết xong, hắn mới phát hiện lại bị Diệp Viễn đùa giỡn, con hỏa long kia còn đang vây quanh Diệp Viễn kia!
“Ha ha, Dương sư huynh đừng khẩn trương như vậy chứ, chỉ đùa một chút mà thôi.” Diệp Viễn cười nói.
Trên mặt Dương Hạo lại không còn chút cao ngạo và bình tĩnh nào như lúc ban đầu, chỉ hận không thể xông lên cắn Diệp Viễn một ngụm!
Có điều đúng lúc này, Diệp Viễn lại nói.
“Lần này là đến thật đấy, Dương sư huynh cẩn thận!” Nói xong, Diệp Viễn lại chỉ một cái.
Vẫn là không có gì!
Dương Hạo cười lạnh nói: “Lập lại chiêu cũ, cũng không còn gì thú vị hơn nữa sao?”
“ĐỒ đần! Mau nhìn phía sau ngươi!” Diêu Thiên vẫn luôn im lặng rốt cục lúc này cũng phải lên tiếng.
Dương Hạo sững sờ, quay người nhìn lại, đã thấy sau mông của mình cháy rồi, một cỗ mùi khét lẹt truyền đến.
Dương Hạo giật nảy mình, vội vàng bấm niệm pháp quyết dập tắt hỏa diễm trên mông. Thế nhưng, y phục của hắn đã bị Thông Minh Hỏa đốt phá, lộ ra hai bên thịt trắng.
Xoát một cái, mặt Dương Hạo đỏ đến mang tai.
“Ha ha, Dương sư huynh thật đúng là chỉ chú ý đầu không để ý mông, sao lại không cẩn thận như vậy? Cái này nếu ra ngoài bị sư tỷ nào thấy được, chỉ sợ thanh danh của Dương sư huynh chẳng mấy chốc sẽ truyền về đến tận tông môn đấy.” Diệp Viễn ha ha cười nói.
Hô Diên Dũng vốn là người có ý tứ, lúc này cũng không nhịn được buồn cười.
“Diệp Viễn, ngươi đừng có đắc ý! Có bản lĩnh chúng ta lại đến so đấu!” Mặt Dương Hạo đỏ tới mang tai, hiển nhiên đã thẹn quá hóa giận.
“Ai da, Dương sư huynh đây là thua không nổi sao! Lần này là muốn so đấu cái gì? Luận võ đạo hả? Ngươi Linh Dịch tầng tám so đấu với một kẻ Linh Dịch tầng hai như ta, cho dù thắng, truyền đi cũng là lấy lớn hiếp nhỏ thôi đấy.” Diệp Viễn ra vẻ cảm thán nói.
“Được rồi! Thua chính là thua, còn ngại không đủ mất mặt sao? Nhanh đi thay quần áo!” Sắc mặt Diêu Thiên trầm xuống, giận dữ nói với Dương Hạo.