“Diệp Viễn!”
“Diệp Viễn!”
“Ngươi không sao chứ, Diệp Viễn?”
Nhìn thấy Diệp Viễn đột nhiên ngã xuống, đệ tử u Vân Tông đều bị dọa sợ hết hồn, vội vàng vây xung quanh.
“Mạc sư huynh, Diệp Viễn hắn sao vậy? Không có chuyện gì chứ?”. Thiên Vũ lo lắng hỏi.
Mạc Vân Thiên vung vung tay, ra hiệu hắn đừng nói chuyện rồi thăm dò mạch đập của Diệp Viễn.
Hồi lâu, Mạc Vân Thiên mới thở phào một hơi nói: “Chắc không có gì đáng lo.”
Thấy Mạc Vân Thiên nói vậy, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu đã không sao, vậy sao Diệp Viễn hắn vẫn hôn mê bất tỉnh?”
Người hỏi chính là Bàng Vạn Niên, hắn đã ăn đan dược của Diệp Viễn, lúc này vết thương đã hồi phục bảy tám phần, chỉ có điều cánh tay kia đã không thể lấy lại được.
Diệp Viễn hôn mê bất tỉnh, hắn cũng lo lắng không yên.
Trước đây ở cùng với Diệp Viễn là tình đồng môn mà bắt đầu từ hôm nay bọn hắn chính là bằng hữu cùng chung hoạn nạn.
Cùng nhau vào sinh ra tử tình cảm lại càng được khảo nghiệm thêm.
Vừa rồi Đỗ Thành đơn giản nói lại chuyện vừa xảy ra, Bàng Vạn Niên có cảm giác Diệp Viễn là vì mình mới đột nhiên bạo phát.
Điều này khiến hắn không thể không cảm động.
Mạc Vân Thiên nói với mọi người; “Vừa rồi Diệp Viễn vận dụng công lực Tịnh Đàn Thánh Hỏa cấp ba, vượt quá giới hạn chịu đựng của kinh mạch. Lúc nãy đối phó với mấy con Thị Huyết Thiên Lang, kinh mạch của Diệp Viễn luôn phải chịu đựng sự đau nhức như bị thiêu đốt, thế mà hắn vẫn nhịn xuống không hề biểu hiện ra ngoài một chút nào!”
Nghe Mạc Viên Thiên nói, tất cả mọi người đều lộ ra xúc động.
Thân là võ giả, làm sao có thể không biết nỗi thống khổ khi kinh mạch bị thiêu đốt?
Loại thống khổ đó người thường không thế tưởng tượng nổi.
Cho dù là người có ý chí kiên định đến đâu, dưới nỗi đau đớn kinh mạch bị thiêu đốt cũng không chắc đã có thể chống đỡ được.
Kinh mạch thiêu đốt, muốn hôn mê cũng không hôn mê được.
Bởi vì ngay cả hôn mê rồi cũng sẽ ngay lập tức đau đến tỉnh lại.
Vậy mà vừa rồi vẻ mặt Diệp Viễn vần bình tĩnh lạnh nhạt, nào giống như phải chịu nỗi đau kinh khủng kia?
Ban nãy Diệp Viễn giống như ma thần giáng thế, khí thế ngạo nghễ khiến cả Thị Huyết Lang Vương cấp ba đỉnh phong cũng phải kinh sợ thoái lui.
Dưới tình huống như vậy, thê’ mà Diệp Viễn vẫn có thể chịu đựng nỗi thống khổ kinh mạch bị thiêu đốt?
“Hít… nói cách khác, vừa nãy Diệp Viễn đã dùng kế vườn không nhà trống, thật ra là hắn đã hết cách đối phó với Lang Vương, chỉ có thể dùng cách này để bọn chúng kinh sợ thối lui sao?” Thiên Vũ kinh ngạc nói.
“Ngươi cho rằng Lang Vương dễ lừa bịp như vậy ư? Trí khôn của con Lang Vương đó vốn không kém loài người, thậm chí còn giảo hoạt hơn cả một số người chứ không kém. Muốn lừa chúng, nào có dễ dàng như vậy? Vừa rồi Diệp Viễn tàn sát bầy sói là để ngưng tụ khí thế của bản thân đến cực hạn, cho dù Lang Vương tiến vào trạng thái cuồng hóa cũng không dám tùy tiện đối đầu với Diệp Viễn mới chọn cách thối lui!”. Mai Trăn ăn vài viên đan dược trị thương lúc này mới hồi phục một chút liền lên tiếng nói.
Mạc Vân Thiên gật đầu nói: “Ta có cảm giác, cho dù vừa rồi Lang Vương có tiến lên cũng không chắc có thể chiếm được phần thắng! Bằng không sao một Lang Vương thông minh tuyệt đỉnh như thế lại dễ dàng lui bước như vậy?”
Mạc Vân Thiên suy đoán như vậy khiến mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Sự cường đại của Diệp Viễn thật sự vượt quá nhận thức của mọi người.
Ngay cả một cường giả Hóa Hải Cảnh như Mai Trăn cũng phải bó tay toàn tập với Lang Vương, vậy mà chúng lại bị Diệp Viễn dọa sợ mà rút lui, đây tuyệt đối là một chiến tích nghịch thiên.
“Vậy… Diệp Viễn hẳn sẽ không bị sao chứ?” Bàng Vạn Niên quan tâm nói.
Mạc Vân Thiên nói: “Yên tâm đi, thương thế của hắn tuy nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, đợi hắn thanh tỉnh hắn tự khắc có cách trị thương.”
Lúc này mọi người mới thớ phào nhẹ nhõm.