Vì lẽ đó hắn tỏ ra mình không có chút hứng thú gì với Hỏa Nguyên Tinh, quả nhiên gã đại hán này liền mắc lừa.
Đại hán kia thấy Diệp Viễn buông tay, đúng là vô cùng bất ngờ nói: “Các ngươi… các ngươi thật sự không đến vì Hỏa Nguyên Tinh?”
Diệp Viễn cau mày hỏi lại: “Cái gì Hỏa Nguyên Tinh với không Hỏa Nguyên Tinh? Ngươi muốn ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần, chúng ta chỉ đi ngang qua!”
Đại hán thấy Diệp Viễn không quan tâm đến Hỏa Nguyên Tinh chút nào cũng cảm giác vừa nãy mình quá thất lễ, vội vã cúi mặt bồi lê nói: Xin lối vị tiếu huynh đệ này, là Hùng Huy ta không làm rõ tình hình, thực sự là… ồ, không đúng, ngươi là một nhân loại!”
Lúc này đại hán mới phản ứng lại được, không khỏi biến sắc mặt, lần thứ hai mặt mũi đen thui lại.
“Hừ! Trên người Diệp Viễn ca ca mang huyết thống của Chân Long, cao quý hơn đám gấu đần các ngươi bội phần!” Ngọc Thư không phục nói.
Đại hán quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nhạt, long uy trên người như có như không lan ra, trong lòng đại hán không khỏi cả kinh.
Long uy này cực kỳ thuần khiết, không phải là đùa.
“Hóa ra là truyền nhân của Long tộc, Hùng Huy thất lễ.” Hùng Huy vội vã chắp tay nói.
“Hừm, xem dáng vẻ nháo nhác lỗ mãng của các ngươi giống như là gặp phải phiền toái gì. Không phải mấy viên Hỏa Nguyên Tinh kia làm đám tiểu quái các ngươi kinh hãi như vậy đấy chứ? Cũng may là gặp phải ta, đổi lại là gặp những người khác thì vừa nãy đã giết toàn bộ các ngươi rồi!” Diệp Viễn hững hờ nói.
“Chuyện này…”
Mặt Hùng Huy lộ rõ vẻ chần chờ, hiển nhiên là xoắn xuýt xem có nên nói với Diệp Viễn hay không.
Diệp Viễn thấy thế, nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi có nỗi niềm khó nói, không nói cũng được. Chúng ta còn phải vội đi, vậy thì từ biệt. A… Có điều ta phải nhắc nhở ngươi một câu, mặc dù Hỏa Nguyên Tinh có rất nhiều ích lợi với tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng các ngươi, thế nhưng hỏa độc bên trong Hỏa Nguyên Tinh rất khó trừ, lúc sử dụng phải cẩn thận một chút. Ngọc Hĩnh, Ngọc Thư, chúng ta đi.”
Hỏa Nguyên Tinh này quả thực vô cùng hiếm có, Hoả thuộc tính cũng hết sức cường đại. Thế nhưng người biết trong đó chứa hỏa độc lại không nhiều.
Bởi vì người bình thường không chịu nối hỏa nguyên chi lực bên trong Hỏa Nguyên Tinh nên khi hấp thu Hỏa Nguyên Tinh không thể hấp thu lượng lớn.
Thế nhưng tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng thì lại khác, bọn họ là yêu tộc Hoả thuộc tính trời sinh, lực tương tác với hỏa nguyên chi lực cực kỳ mạnh. Bọn hắn hấp thu Hỏa Nguyên Tinh là càng nhiều càng tốt.
Nhưng mà hấp thu hỏa nguyên chi lực bên trong Hỏa Nguyên Tinh trong thời gian ngắn thì không có cảm giác gì. Nhưng khi hấp thu Hỏa Nguyên Tinh càng nhiều thì sẽ tích lũy hỏa độc càng sâu, đợi đến khi phát hiện ra thì đã muộn.
Nói xong, Diệp Viễn cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.
Diệp Viễn đã hoàn toàn công phá phòng tuyến trong lòng Hùng Huy.
Vậy nên hắn mới vừa đi ra không được vài bước, Hùng Huy đã lên tiếng gọi ở phía sau: “Tiểu huynh đệ, xin dừng bước!”
“Hừm, còn có chuyện gì? Chúng ta còn phải vội đi đây, không có thời gian lãng phí với các ngươi.” Diệp Viễn giả vờ vội vàng, hừ lạnh.
Hùng Huy vội nói: “Tiểu huynh đệ kiến thức rộng rãi, vậy mà lại biết tác hại của Hỏa Nguyên Tinh! Chỉ là không biết, tiểu huynh đệ có biết phương pháp trừ độc hay không?”
“Có thì sao, không có thì lại làm sao? Không phải vừa nãy ngươi liên tục không muốn nói sao, vừa hay ta cũng không muốn nghe, không cần dông dài nữa.” Diệp Viễn lại xoay người muốn đi.
Hùng Huy thấy Diệp Viễn như vậy, càng thêm cảm thấy tin chắc rằng hắn không có ý đồ gì với Hỏa Nguyên Tinh, vội vã cân lại nói: “Tiểu huynh đệ, vừa nãy Hùng Huy có nhiều đắc tội! Có nhiều đắc tội! Ta đây liền nói đầu đuôi mọi chuyện cho tiểu huynh đệ nghe, nếu như tiểu huynh đệ có thể cung cấp phương pháp trừ độc, chắc chắn thiếu chủ và tộc trưởng nhất định sẽ vô cùng cảm kích!”
Thực ra qua thái độ của Hùng Huy, Diệp Viễn đã sớm đoán được một vài thứ.
Tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng này chắc chắn là có kẻ không muốn sống luyện hóa hấp thu Hỏa Nguyên Tinh, dẫn đến bị trúng độc.
Có điều chuyện không phải chỉ ở đây, bằng không tên Hùng Huy này cũng không đến nỗi sợ bóng sợ gió như vậy, gặp người liền giết.