"Nếu ta là ngươi thì cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn là đi khiêu khích Diệp huynh như vậy!"
Vương Thạch đang muốn động thủ thì một giọng nói sau lưng hắn vang lên. Quay đầu lại nhìn thì chính là Thịnh Tuấn.
Sắc mặt Vương Thạch trầm xuống nói: "Thịnh Tuấn, ý ngươi là gì?"
"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi khinh thường Diệp huynh là Vô Lượng Cảnh thì sẽ bị thua thiệt lớn!" Thịnh Tuấn nhàn nhạt nói.
"Hừ! Vô Lượng Cảnh thì chính là Vô Lượng Cảnh, còn có thể lật được trời chắc?"
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thực lực của Diệp Viễn thì người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Biệu hiện ngày hôm đó của Diệp Viễ đã khiến cho Thịnh Tuấn tâm phục khẩu phục. Trong mắt của hắn thì Diệp Viễn đã có tư cách ngồi ngang hàng với đám thiếu chủ bọn họ.
"Cũng không cần phải nói nhảm gì nhiều, thực lực của Diệp huynh như thế nào thì sau khi tiến vào Mai Cốt Chi Địa ngươi sẽ biết được. Hiện tại tốt nhất vẫn là không nên gây chuyện, chờ đến khi tiến vào Mai Cốt Chi Địa ngươi sẽ tự hiểu được sự dụng tâm cực khổ của Diệp huynh. Để các ngươi gia nhập cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi." Thịnh Tuấn nói.
Vương Thạch hung dữ trợn mắt nhìn Thịnh Tuấn một cái rồi hừ lạnh nói: "Hừ! Lần sau chúng ta sẽ tính tiếp món nợ này!"
Vương Thạch nói xong cứ thế xoay người rời đi.
"Đa tạ Thịnh huynh giải vây!" Diệp Viễn chắp tay cười nói.
"Ha ha, Diệp Huynh khiêm nhường rồi. Dựa vào thực lực của Diệp huynh thì căn bản Vương Thạch đã không thể làm gì được ngươi. Ta chỉ không muốn có thêm rắc rối trước khi tiến vào Mai Cốt Chi Địa nên mới làm làm chuyện thừa thãi như vậy mà thôi." Thịnh Tuấn cười một cái đáp.
Diệp Viễn gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Diệp huynh, bảy đại thánh địa đã hội tụ đầy đủ, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Bây giờ vẫn là ban ngày nên cái Mai Cốt Chi Địa kia đã biến mất không thấy, chúng ta làm cách nào để đi vào?" Hoa Thư Kiệt tiến lên hỏi.
Diệp Viễn nói: "Trước hết mọi người hãy tụ họp lại đây."
Sau một phen triệu tập, hơn một trăm người vây lại với nhau.
Diệp Viễn lấy một quả cầu thủy tinh từ trong nhẫn trữ vật ra ném lên không trung, tiện tay đánh ra mấy đạo công kích trực tiếp làm vỡ vụn quả cầu thủy tinh.
Bột phấn màu trắng rơi xuống tựa như tuyết, hơn hai trăm người đều bị bao phủ.
Vệ Thành biến đổi sắc mặt, nói: "Diệp Viễn ngươi giỏ trò quỷ gì vậy!"
Vừa nói vừa né tránh những thứ bột kia.
Những người khác cũng phản ứng giống hắn, đều sợ Diệp Viễn giở trò quỷ.
"Người nào muốn tự mình đối mặt với cương thi thì trực tiếp bước ra ngoài, ta sẽ không cản trở!"
Chỉ một câu nói đều khiến cho mọi người ổn định lại.
Diệp Viễn quét mắt nhìn mọi người, nhàn nhạt nói: "Vật này gọi là phấn trầm hương, có hiệu quả cực mạnh đối với việc ăn mòn cương thi, chính là thứ mà cương thi vô cùng kiêng kỵ. Đem nó phủ lên khắp cơ thể thì cương thi sẽ chủ động tránh xa các ngươi."
"Chính là phấn trầm hương à! Nghe nói vật này thật sự rất khó luyện chế, không ngờ Xích Hà lại có thứ đồ tốt này!"
"Ta cũng đã nghe nói qua, chỉ cần cương thi cấp năm dính phải thì sẽ lập tức tiêu tan, có thể nói đây chính là khắc tinh của cương thi! Nghe nói còn có cả phấn trầm hương đẳng cấp cao hơn nữa có thể khiến cho Thi Tôn, Thi Đế đều hết sức kiêng kỵ!"
"Tốt quá! Rốt cuộc lần này tiến vào Mai Cốt Chi Địa chúng ta đã có thêm một thứ để bảo hộ!"
Những người này đều là võ giả cấp bậc trưởng lão có kiến thức rộng rãi, có vài người nghe nói đó chính là phấn trầm hương thì lập tức vui mừng khôn xiết.
Những ngày qua Diệp Viễn đã chuẩn bị chu đáo để tiến vào Mai Cốt Chi Địa, phấn trầm hương cũng là một trong số đó.
Cương thi trong này quá nhiều, nếu giết từng tên một thì giết đến đuối sức cũng có khả năng giết không hết.
Để tiết kiệm nguyên lực thì tất nhiên phải tránh được những cương thi kia.
Trừ cái này ra thì Diệp Viễn cũng đã luyện chế một lượng lớn đan dược để có thể đủ dùng.
Diệp Viễn luyện chế những thứ này có sự giúp đỡ của thánh địa Xích Hà nên rất đầy đủ.
Trong chốc lát phấn trầm hương đã rơi xuống bao phủ một tầng lên tất cả mọi người.
Dĩ nhiên thủ đoạn này của Diệp Viễn khiến bọn họ vô cùng cảm kích.
Làm xong những việc này Diệp Viễn bay lên không trung nhìn xuống một khoảng đất của vùng bình nguyên này, trong ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.
"Hừ! Cố làm ra vẻ huyền bí! Nếu ban ngày có thể tìm ra được Mai Cốt Chi Địa thì còn cần phải dùng đến lúc thi triều bùng nổ mới phát hiện được hay sao?" Vệ Thành khinh thường nói.
Ngay tại lúc này, trên tay Diệp Viễn xuất hiện mấy lá cờ nhỏ.
"Vèo vèo vèo..."
Trong nháy mắt Diệp Viễn ném toàn bộ lá cờ nhỏ trên tay ra cắm vào các hướng.
Thời điểm mọi người cảm thấy khó hiểu thì trên mặt đất bỗng nhiên lộ ra một cái hang rộng vài trượng nối thẳng đến lòng đất!
"Đây… đây là làm cách nào? Chẳng lẽ nơi này còn có một tòa đại trận hay sao? Nhưng chúng ta một chút cũng không hề nhận ra được điều gì cả!" Một tên trưởng lão Vô Tướng Cảnh kinh ngạc nói.
"Diệp huynh, ngươi làm cách nào vậy? Ta còn tưởng rằng chúng ta phải đợi đến tối tiếp tục đấu một trận đại chiến với cương thi chứ!" Thịnh Tuấn kinh ngạc nói.
Diệp Viễn cười nói: "Ngày hôm đó ta đã phát giác nơi này dường như có một tòa đại trận thượng cổ, uy lực cực mạnh! Mai Cốt Chi Địa hẳn là vẫn luôn tồn tại, chỉ vì tòa đại trận thượng cổ này che giấu cho nên mới trở thành một vùng bình nguyên. Nếu ta đoán không sai thì tòa đại trận thượng cổ này đã giãn ra một chút mới dẫn đến việc âm khí thoát ra ngoài khiến cương thi tràn lan biến thành tai họa, mà Mai Cốt Chi Địa cũng sẽ xuất hiện vào ban đêm lúc âm khí cực thịnh."
Bộ dáng Thịnh Tuấn hết sức sợ hãi, bọn họ và Diệp Viễn đều giết cương thi cùng nhau nhưng Diệp Viễn lại phát giác được nhiều thứ như vậy, hơn nữa đã nghĩ ra phương pháp phá giải.
Tên Diệp Viễn này thật sự là quá giỏi, còn tinh thông cả trận pháp!
Thủ pháp này của Diệp Viễn cho thấy rõ ràng trên đại trận đã mở ra một vết rách nối thẳng đến Mai Cốt Chi Địa.
"Thủ đoạn của Diệp huynh thật sự quá giỏi, Thịnh mỗ tự thẹn không bằng!" Thịnh Thuấn khen tự trong thâm tâm.
Diệp Viễn cười nói: "Thịnh huynh quá khen, cái đại trận che giấu Mai Cốt Chi Địa này hẳn là vòng ngoài của trận pháp, trải qua vô số năm tháng bị tiêu hao bớt, uy lực đã không còn mạnh như lúc trước, nếu không thì dựa vào chút thực lực này của Diệp mỗ cũng không thể phá nổi."
Diệp Viễn nói thì đơn giản nhưng thật ra để mở tử môn của đại trận này thì không phải người bình thường có thể làm được.
Tòa đại trận này cực kỳ huyền ảo, phù hợp với hoàn cảnh chung quanh đến hoàn mỹ rất khó bị phát hiện.
Nếu không phải Diệp Viễn đã tìm hiểu qua Trận Đạo Tam Quyển thì chỉ sợ không có năng lực để phá vỡ.
Ngày đó Diệp Viễn phát hiện ra đại trận, sau khi trở về liền chuẩn bị mấy trận kỳ để hôm nay dùng để phá trận.
"Việc này không nên chậm trễ, thừa dịp sắc trời còn sáng chúng ta nên tiến vào Mai Cốt Chi Địa sớm. Ban ngày dương khí cực thịnh, cho dù cương thi trốn trong lòng đất thì thực lực cũng suy yếu rất nhiều, đây chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta lẻn vào." Diệp Viễn nói.
Tất nhiên mọi người đều không có dị nghị, bắt đầu tiến vào Mai Cốt Chi Địa từ cửa hang.
Sau khi tất cả mọi người đều biến mất thì hai bóng người không biết từ nơi nào hiện ra, đứng ngay chỗ cửa hang.
Toàn thân hai người đều bị bao phủ bên trong lớp áo đen, căn bản không thể thấy rõ diện mạo.
"Khửa khửa… đám người này thật đúng là không biết sống chết, dám tiếng vào đại trận Tuyệt Cổ Phong Ma." Một người trong số đó nói.
"Bọn họ tiếng vào đại trận Tuyệt Cổ Phong Ma thì vừa hay lại có nhiều thêm một vài huyết thực đến hiến tế cho Ma chủ! Vẫn còn nửa tháng nữa để chúng ta có thể mượn lực lượng thi triều để có thể phá vỡ đại trận hoàn toàn." Người còn lại nói.
"Không ngờ rằng ở Bạch Vũ Vực cũng còn người tài giỏi như vậy! Tiểu tử của Xích Hà kia thật không đơn giản chút nào!"
"Tên tiểu tử kia thật sự có chút cổ quái, nhưng mà không sao, dù gì thì hắn cũng sắp chết rồi."
...