Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại trưởng lão, rốt cuộc là ai mà có thể tránh được đại trận pháp và sự khống chế của tộc Thiên Ma Hổ chúng ta, còn có thể bắt Lăng Cửu Sơn đi?” Một vị trưởng lão của tộc Thiên Ma Hổ hỏi đại trưởng lão Bàn m.

Bàn m vừa bay như gió vừa chau mày nói: “Ta cũng không biết! Khi vừa rời khỏi lãnh địa vật tổ, trước mặt ta đã không phải là luồng khí kia mà có khí tức của một thánh khí không gian cực nồng. Nhưng mà từ luồng khí này cho thấy đối phương chỉ là một Thần Vương bình thường, chẳng có gì là giỏi! Báo cho Lăng Lập Tiêu, để hắn ta chặn ở phía trước, ngàn vạn lần không được để hắn ta thoát sang tộc Bạch Hổ.

“Vâng!”

Những điều trưởng lão kia vừa hỏi, cũng là điều mà hắn nghi hoặc.

Từ khi phát hiện có người đột nhập vào lãnh địa vật tổ, hắn lần lượt phát hiện ra hai luồng khí tức.

Hai luồng khí tức này đều không quá mạnh, luồng khí tức trước mặt chỉ là một khí tức của một Thần Vương bình thường, nhưng khí tức trước đó lại chỉ có Vô Tướng Cảnh.

Thậm chí hắn còn cảm thấy có phải bản thân đã bị ảo giác rồi hay không.

Hai người như thế, tuyệt đối không thể lọt qua được đại trận pháp và sự khống chế của Hổ tộc, chuồn vào lãnh địa vật tổ mà không bị phát hiện được.

Nhưng mà chuyện này cứ như thế mà xảy ra rồi!

Không những không phát hiện ra mà còn bị đối phương bắt Lăng Cửu Sơn đi ngay trước mắt!

Loại chuyện này hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ thông.

Vì thế hắn quyết định đuổi theo đối phương, bắt cho bằng được để hỏi rõ ràng!

Một cường giả như Bàn m đương nhiên sẽ không sợ Diệp Viễn giả thần giả quỷ. Toàn bộ Thần Vực này người có thể làm cho đại trưởng lão của tộc Thiên Ma Hổ sợ vẫn còn chưa sinh ra!

Cho dù Thập Đại Thần Vương đến hắn cũng có thể bảo vệ bản thân khỏi nguy nan.

Bàn m sử dụng bí pháp, tốc độ đột ngột bộc phát, hoá thành một vệt sáng bay về phía Nguyễn Song Châu.

Mặc dù ở trong Hạo Thiên Tháp nhưng Bạch Quang và Phương Tiêu vẫn cảm giác được uy lực cường đại đến kinh hãi của đại trưởng lão.

Mặt mũi Bạch Quang trầm như nước, còn sắc mặt Phương Tiêu thì trắng bệch.

Phương Tiêu nắm chặt y phục của Bạch Quang, lộ ra vẻ căng thẳng cực độ.

“Quang ca, người đuổi đến đây chắc chắn là đại trưởng lão! Ngoài tộc trưởng ra thì chỉ có ông ta mới có thực lực đáng sợ như thế!” Phương Tiêu run rẩy nói.

Bạch Quang trầm giọng trấn an: “Yên tâm, có đại ca ở đây, không có chuyện gì xảy ra đâu! Chúng ta yên tĩnh một chút, đừng làm phiền đại ca hồi phục sức lực!”

Phương Tiêu lanh lợi gật đầu, không dám nói nữa.

Lúc đó Diệp Viễn đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất từ lâu rồi, và hắn cũng đã vận Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết đến mức cao nhất, điên cuồng hồi phục nguyên lực.

Nhất là lúc này Diệp Viễn càng bình tĩnh đến đáng sợ.

Hắn đang tranh thủ từng giây từng phút để kịp thời hồi phục lại sức lực. Cho dù đại trưởng lão đuổi kịp, hắn cũng sẽ hao tốn ít công lực hơn.

“Ầm!”

Ngay lúc đó bên ngoài đột nhiên xảy ra một trận rung lắc dữ dội.

Cuối cùng người kia đã đến giao đấu với Nguyễn Song Châu rồi!

“Không hay rồi! tộc Thiên Ma Hổ bên ngoài vẫn còn đang giấu một vị Thần Vương rất mạnh!” sắc mặt của Bạch Quang biến đổi.

Diệp Viễn dường như không cảm nhận được động tĩnh của thế giới bên ngoài, vẫn mặc kệ tất cả mà hồi phục sức lực.

Tâm Như Bàn Thạch vững vàng không bị ảnh hưởng bởi sự vật bên ngoài.

Hiện tại Diệp Viễn đã đạt tới trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, thế giới bên ngoài tất cả có hỗn loạn đến đâu hắn cũng có thể hoàn toàn cắt đứt.

Bên ngoài, Lăng Lập Tiêu nhận được tin tức từ trong tộc truyền đến, lập tức trở về chặn ở nơi này. Lúc này Nguyễn Song Châu đã bị ngăn chặn rồi.

Lăng Lập Tiêu chỉ là một Thần Vương bình thường, thực lực không mạnh hơn Nguyễn Song Châu bao nhiêu, muốn giết chết hoặc bắt hắn là chuyện gần như không thể nào.

Nhưng mà mục đích của Lăng Lập Tiêu chỉ là giữ chân Nguyễn Song Châu đợi đại trưởng lão đến, nên hắn vẫn chưa thể chạy thoát.

Nguyễn Song Châu không có tâm trạng chiến đấu, nóng lòng muốn thoát thân. Nhưng có một vị Thần Vương đang ở kế bên trì hoãn làm tốc độ của hắn không thể nào nhanh hơn được.

Lần này, sự áp chế bức bách của đại trưởng lão kinh hoàng này càng ngày càng gần, lòng Nguyễn Song Châu lo lắng như lửa đốt.

Trong Hạo Thiên Tháp, Diệp Viễn vẫn chẳng có chút động tĩnh nào.

Lòng càng lo lắng, tốc độ của Nguyễn Song Châu càng chậm, thậm chí có mấy lần suýt nữa đã trúng kế của Lăng Lập Tiêu.

“Thiếu gia, sợ là chúng ta không thể chạy thoát được nữa, bây giờ nên làm gì?” Nguyễn Song Châu không nhịn được hỏi Diệp Viễn ở trong Hạo Thiên Tháp.

Đáp lời hắn là một mảnh trầm lặng.

“Ầm!”

Luồng khí tức đáng sợ đột nhiên đến gần, một thân ảnh mạnh mẽ đứng trên không trung, hoàn toàn phong tỏa đường sống của Nguyễn Song Châu.

“Ngươi là người nào, dám gây sự ở tộc Thiên Ma Hổ của ta!” Giọng nói lạnh lùng của Bàn m truyền đến.

Lăng Lập Tiêu lập tức dừng lại động tác của mình, dừng lại kế bên Bàn m.

Nguyễn Song Châu lúc này đã là cá trong chậu rồi. Có Bàn m ở đây hắn có mọc cánh cũng khó mà bay thoát.

Trong lòng Nguyễn Song Châu chợt biến đổi, khom lưng hành lễ với Bàn m: “Hậu bối không có ý mạo phạm, chỉ là đã đi nhầm vào nơi này. Hậu bối rời khỏi ngay lập tức, vẫn mong trưởng bối tha cho một con đường không biết có được không?

Nguyễn Song Châu cũng là người tâm tư lanh lợi, đương nhiên hắn biết Bàn m sẽ không để cho hắn đi.

Đã bắt Thần Vương nhà người ta đi còn bảo vào nhầm nơi?

Nhưng lúc này, Nguyễn Song Châu đã không còn cách nào khác. Hắn chỉ có thể cố gắng kéo dài được thế nào hay thế đó.

Đổi thành mấy tháng trước, Nguyễn Song Châu đánh chết cũng không dám nghĩ đến, bản thân vậy mà đã đặt hy vọng lên một võ giả Vô Tướng Cảnh.

Nhưng bây giờ, Nguyễn Song Châu biết là cơ hội sống duy nhất của hắn chính là ở trên người Diệp Viễn.

Mối quan hệ của hắn với Diệp Viễn chính là tương tự như quan hệ lúc đầu của Viên Phi với Diệp Viễn. Hắn có tư tưởng độc lập của bản thân nhưng không thể không phục tùng mệnh lệnh của Diệp Viễn.

Nhưng từ sau khi phục tùng Diệp Viễn, hắn mới biết Diệp Viễn vậy mà có rất nhiều thủ đoạn đáng sợ!

Quả nhiên, Bàn m cười lạnh: “Các hạ vậy mà đã xem lão phu là kẻ ngốc rồi sao? Ngươi bắt Lăng Cửu Sơn đi, e rằng là do lão già Nhung Côn đó phái đến? Xem ra, chuyện bên đó đã bại lộ rồi! Chỉ là ta rất tò mò, rốt cuộc là ngươi làm cách nào có thể vào được lãnh địa vật tổ? Đương nhiên, ngươi có thể không nói, nhưng mà lão phu sẽ có cách làm ngươi nói ra.”

Nguyễn Song Châu bất lực nói: “Hậu bối thật sự không biết ngài đang nói cái gì! Tại hạ chỉ là một tán tu bình thường, làm sao biết cái gì mà tộc Bạch Hổ phái đến cơ chứ? Người của các ông bị bắt mất rồi cũng không thể tuỳ ý tìm một người chịu tội chứ? Đây đúng là không nói đạo lý rồi!”

Bàn m khép hai mắt, cười nhạt nói: “Xem ra, ngươi đang kéo dài thời gian! Nhưng mà ta rất tò mò, ngươi vẫn còn thủ đoạn khác chạy khỏi lòng bàn tay ta hay sao? Hoặc là… là tên tiểu bối của Vô Tướng Cảnh cùng ngươi đến? Nói thật, lão phu có chút tò mò về các ngươi.”

Lão già Bàn m tinh quái này có thể nhìn không ra chút tâm tư nhỏ của Nguyễn Song Châu sao?

Nhưng mà hắn cũng không gấp gáp, hắn thật sự muốn xem xem, đối phương có thủ đoạn gì.

Có thể thần không biết quỷ không hay vào được lãnh địa vật tổ, hoặc là có bảo vật nghịch thiên, hoặc là có công pháp nghịch thiên nào đó.

Cho dù là cái nào cũng đều có thể là một thứ vũ khí tiêu diệt được tộc Bạch Hổ, sao hắn có thể không quan tâm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK