“Còn có chuyện này nữa sao? Nhưng với thực lực của Cơ Thanh, chưa chắc đã trèo lên được võ đài đó không phâi sao? Trận thi đấu hôm nay không phải là luyện đan, mà là đấu võ, một võ giả Ngưng Tinh cảnh như hắn thì có hy vọng gì chứ?”
“Ha ha, cái đó không cần nói cũng biết! Nhưng… cả tám đệ tử của Tinh Uyên hoàng giả cùng tới, dù thế nào thì cũng thấy có chút không tầm thường! Hả? Kia… kia là…”
“Cái gì?”
“Không phải là Cơ Thanh chỉ Ngưng Tinh tầng hai thôi sao? Mới qua bao lâu mà hắn đã thành Ngưng Tinh cảnh tầng bảy rồi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện
“Điều này…”
Không ít người ngạc nhiên trước sự
thay đổi của Diệp Viễn!
Nếu nói một tháng trước, trong đại hội đấu đan chưa có nhiều người biết Diệp Viễn, thì việc Thất hoàng tử Triệu Thừa Càn phải chịu đòn nhận tội, cũng đã khiến tất cả mọi người trong Vương Thành đều biết Diệp Viễn là ai!
Cảnh giới của Diệp Viễn đương nhiên cũng sớm đã bị mọi người đào bới đến.
Nhưng một tháng không gặp, Diệp Viễn lại có thể liền một lúc đột phá năm tầng cảnh giới, đúng là nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người!
Tiêu Trường Phong cười lớn nói:
“Vẩn phải trông cậy cả vào những lời này của Thi đan vương, ha ha!”
Hai người nhìn nhau rồi cùng cười
lớn
“Xin mời Thi đan vương và các vị đại sư an toạ!”
Trong miệng Tiêu Trường Phong, các sư đệ của Thi Hạo Nhiên đều đã trở thành các vị đại sư, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả Diệp Viễn.
Vừa ngồi xuống, Diệp Viễn đã cảm thấy cả mấy cặp mắt đang nhìn về phía hắn, trong đó có một cặp mắt chứa đầy sự oán hận, đó không phải là Triệu Thừa Càn thì còn là ai.
Chuyện áp đặt trừng phạt đã qua, đại quân cũng đã lên đường, Triệu Thừa Càn không còn phải dồn nén cơn tức giận của mình nữa.
Tất cả mọi người trong thành đều biết hắn hận Diệp Viễn tới tận xương tuỷ, chuyện này cho dù muốn giấu cũng không tài nào giấu được.
Đương nhiên, chỉ cần trong Vương Thành, hắn sẽ không dám làm gì Diệp Viễn.
Cũng không phải là hắn kiêng nể gì lời hứa hôm đó, mà chính là không muốn lại chọc giận đến người chống lưng cho Diệp Viễn là Tinh Uyên.
Sức ảnh hưởng của lão già đó rất ghê gớm!
Nhưng khi Triệu Thừa Càn phát hiện ra Diệp Viễn đã đột phá năm tầng cảnh giới một lúc thì lúc này trong ánh mắt của hẳn ngoài sự oán giận ra còn chứa đựng cả ý kiêng nể!
Ngoài ra còn một người khác lại nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Thấy Diệp Viễn nhìn lại, người đó liền mỉm cười với hắn, Diệp Viễn cũng cười lại với người đó một cái.
“Người đó chính là Thượng Quan Lăng Vân nổi tiếng ngang ngửa với Thất hoàng tử điện hạ. Vị trí Phong Hoàng chỉ truyền lại cho người mạnh nhất, cho nên đối thủ mạnh nhất của Thất Hoàng Tử chính là hắn!” Thi Hạo Nhiên ngồi bên cạnh quay sang nói với Diệp Viễn.
Diệp Viễn ngạc nhiên hỏi: “Thất Hoàng Tử không phải là người kế thừa ư?”
Thi Hạo Nhiên cười đáp: “Nếu như Thượng Quan Lăng Vân đột phá thành Vô Lượng cảnh, thì cho dù Phong Hoàng có truyền lại ngôi vị cho Thất Hoàng Tử cũng sẽ chẳng ích gì không phải sao?”
Diệp Viễn suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Đúng là như vậy, nhưng… Phong Hoàng có thế chèn ép được Thượng Quan gia, không cho bọn họ cơ hội!”
Thi Hạo Nhiên lắc đầu nói: “Địa vị của Phong Hoàng có thể vững chắc như vậy, không chỉ vì mỗi mình ông ta là cường giả Vô Lượng cảnh duy nhất, mà còn bởi vì ông ta có thể duy trì được sự Ổn định của Vương Thành. Trong mỗi một thế gia nhất đẳng đều có cường giả Hoàng cấp, một khi Phong Hoàng có ý chèn ép, Vương Thành sẽ không còn được yên ổn nữa. Tới cuối cùng thì Phong Hoàng sẽ phải phi thăng tới Thần Vực, nếu như ông ta khiến mọi người oán giận, thì gia tộc của ông ta cũng sẽ sớm bị thay thế, thậm chí còn bị tiêu diệt!”
Diệp Viễn ngạc nhiên hỏi: “Hoá ra là như vậy, xem ra cho dù là người mạnh nhất, cũng phải kiêng nể rất nhiều điều.”