“Lâm… Lâm Đông hộ pháp!”
Đột nhiên, xuất hiện cường giả này khiến cho cả người Tần Hiểu chấn động.
Tần Hiểu nhận ra, người này là Lâm Đông, hộ pháp cao cấp của Võ Tháp.
Ở Võ Tháp, chỉ có người đạt được Thần Quân tầng ba mới có tư cách được gọi là hộ pháp cao cấp.
Một nhân vật như này, vì sao lại giúp Diệp Viễn?
Nhưng mà một khắc sau, xảy ra một chuyện càng khiến cho bọn họ trợn mắt há mồm.
Lâm Đông khom người thi lễ với Diệp Viễn, cung kính nói: “Diệp trưởng lão, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, làm cho ngài chấn kinh, xin Diệp trưởng lão trách phạt.”
Diệp Viễn cười nói: “Lâm hộ pháp không cần như vậy, ngươi tới vừa đúng lúc. Chuyện ta dặn dò, làm thế nào rồi?”
Lâm Đông nói: “Đã làm thỏa đáng.”
Diệp Viễn gật đầu, thản nhiên nói: “Vất vả cho Lâm hộ pháp.”
“Diệp… Diệp trưởng lão?”
Nghe được hai người nói chuyện, đại não Tần Hiểu có chút chập lại, nhất thời thẫn thờ.
Diệp trưởng lão?
Ở đâu ra Diệp trưởng lão?
Còn có, Lâm hộ pháp là cường giả Thần Quân tầng ba, thế mà lại tôn xưng Diệp Viễn làm trưởng lão.
Đây… đây là xảy ra chuyện gì vậy?
“y, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Cường giả Thần Quân Cảnh kia vì sao dường như lại có vẻ tôn kính trước mặt Diệp Viễn như vậy?”
“Diệp trưởng lão? Diệp Viễn là trưởng lão ở đâu?”
“Không hiểu, có điều dường như… thân phận của Diệp Viễn bây giờ, không phải bình thường!”
….
Dân chúng trong thành nhao nhao kinh nghi, suy đoán lên xuống thân phận của Diệp Viễn.
Nhưng mà, cấp độ của bọn họ cách hoàng thành quá xa, căn bản không biết gọi Diệp Viễn là trưởng lão có ý nghĩa như thế nào.
Bọn họ chỉ biết là, lần này Diệp Viễn trở về, hình như quá trâu bò!
Có thể làm cho một cường giả Thần Quân Cảnh so với thành chủ còn lợi hại hơn cung kính như thế, đây cũng không phải điều người bình thường có thể làm được!
Bọn họ không hiểu nhưng trong lòng Tần Hiểu hiểu cực rõ.
Lâm Đông hộ pháp là hộ pháp của Võ Tháp, hắn gọi trưởng lão, trừ trưởng lão Võ Tháp ra thì còn có thể là cái gì?
Diệp Viễn là trưởng lão Võ Tháp?
Tần Hiểu cảm thấy có chút lộn xộn, một Quy Khư Cảnh trở thành trưởng lão Võ Tháp, đây là chuyện cười sao?
Nhưng mà, nó tuyệt đối không buồn cười.
Thái độ của Lâm Đông đối với Diệp Viễn đã đủ để chứng minh tất cả.
Cho dù là diễn trò cho mình xem, một hộ pháp Võ Tháp, há là người Diệp Viễn có thể mời được?
Ai tới nói cho ta biết, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì không!
Trong lòng Tần Hiểu điên cuồng kêu gào, một màn phát sinh trước mắt, quá không chân thực.
“Tần Hiểu, ngươi dám mạo phạm trưởng lão Đan Tháp tân nhiệm, còn không quỳ xuống tạ tội!” Tiếng Lâm Đông như chuông lớn, khiến một tia hi vọng cuối cùng trong lòng Tần Hiểu bị đánh vỡ nát.
Trong mắt Tần Hiểu lóe lên một tia bối rối, không dám tin nói: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Hắn…. Hắn, một tiểu tử Quy Khư Cảnh, sao có thể trở thành trưởng lão Đan Tháp? Lâm… Lâm hộ pháp, đây…. trò đùa này chơi quá lớn rồi!”
Lâm Đông nhướng mày, quát lạnh: “Đồ hỗn xược! Ngươi dám nghi ngờ quyết định của Đan Tháp?”
Tần Hiểu khoát tay lia lịa nói: “Ta, ta… không phải, nhưng mà hắn… nhưng mà hắn… chỉ có Quy Khư Cảnh thôi!”
Lâm Đông hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ! Thực lực đan đạo của Diệp trưởng lão, ngươi căn bản không thể nào tưởng tượng được! Mặc dù ngài mới chỉ là Quy Khư Cảnh, nhưng thực lực đan đạo đến nhị trưởng lão còn phải vô cùng kính nể!”
“Nhị…. nhị trưởng lão?”
Lúc này, ánh mắt Tần Hiểu đều là thấy kinh ngạc, khí thế trước đó, lúc này đến một cái tia bóng cũng không thấy.
Dưới chân hắn mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững.
Nhị trưởng lão Đan Tháp, đây chính là sự tồn tại như thần.
Đến nhị trưởng lão còn phải vô cùng kính nể?
Đây… đây là cái khái niệm gì?
Tần Hiểu căn bản là không tưởng tượng nổi!
Diệp Viễn từ từ lấy ra một khối lệnh bài, lệnh bài lấp lánh màu tử kim, đó là do lấy đá tử kim chế tạo.
Lệnh bài lộ ra khí tức đáng sợ, đây là một kiện Thần Quân Huyền Bảo!
“Phù phù!”
Dưới chân Tần Hiểu mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, khắp khuôn mặt đều là vẻ kinh hãi và tuyệt vọng.
“Tử… Tử Kim Huyền Lệnh!” Trong miệng Tần Hiểu lầm bẩm nói.
Tử Kim Huyền Lệnh, là lệnh bài tượng trưng cho thân phận trưởng lão của Đan Tháp và Võ Tháp, bản thân nó là một kiện Thần Quân Huyền Bảo, tuyệt đối không thể làm giả.
Diệp Viễn lấy ra Tử Kim Huyền Lệnh, thân phận trưởng lão này đã là ngồi vững.
Trong đầu Tần Hiểu hỗn loạn thành một mảnh, cảm giác giống như trời sắp sập xuống.
Hắn đang làm cái gì đây?
Hắn trở thành tử địch với trưởng lão Đan Tháp?
Đừng nhìn hắn là cường giả Thần Quân Cảnh, nhưng mà ở trước mặt trưởng lão Đan Tháp và Võ Tháp hắn chẳng là cái cóc khô gì cả!
Cường giả Thần Quân Cảnh của hoàng thành Thiên Ưng không có một nghìn cũng có tám trăm.
Nhưng mà trưởng lão của Đan Tháp và Võ Tháp cộng lại cũng không đến hai mươi người.
Đây căn bản không phải là cùng một cấp độ mà!
Trưởng lão Đan Tháp muốn giết hắn, đơn giản như nghiền chết một con kiến.
Tần Hiểu hoàn toàn không hiểu được, mới qua hai mươi năm, sao Diệp Viễn lại biến hóa trở thành trưởng lão Đan Tháp rồi?
Chuyện ở hoàng thành Thiên Ưng, bất quá chỉ là phát sinh mấy tháng gần đây.
Tần Hiểu căn bản không biết được biến động của hoàng thành Thiên Ưng.
Cho dù hắn biết, hắn cũng vẫn sẽ để Diệp Viễn trước mắt này với Diệp Viễn tử địch trước kia của hắn liên hệ với nhau.
Thân phận của Diệp Viễn đối với Tần Hiểu mà nói, không khác nào tai họa bất ngờ.
Đối với Tần gia mà nói, chẳng khác nào gõ chuông tang.
“Tí tách…”
Một mùi nước tiểu tản ra, khiến mọi người liếc mắt.
Tần Hiểu không chịu nổi, Tần Chiêu Vân so với hắn càng thêm không chịu nổi, hắn ở ngay trước mặt mọi người sợ đến tè ra quần.
Hiển nhiên, hắn cũng biết trưởng lão Đan Tháp có ý nghĩa như thế nào.
Ở trước mặt trưởng lão Đan Tháp, Tần gia hắn giống như là con kiến hôi.
Nhìn thấy dáng vẻ Tần Hiểu, Tần Chiêu Vân cũng biết, Tần gia tiêu rồi!
Lâm Đông nhướng mày, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tần Chiêu Vân.
Tên gia hỏa này, sức chịu đựng lại kém như thế.
Diệp Viễn nhìn Tần Hiểu, thản nhiên nói: “Lúc đầu ngươi nói, ngươi là cường giả, ngươi chưởng quản một tòa vương thành, ngươi bảo ta thay đổi ta phải thay đổi! Câu nói này, thực sự khích lệ ta không ngừng trở nên mạnh mẽ, thật bất hận, ta làm được rồi.”
Tần Hiểu há hốc mồm nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Trong lòng hắn, tràn đầy đắng chát.
Câu nói này, bây giờ từ trong miệng Diệp Viễn nói ra, đúng là mỉa mai mà.
Hai mươi năm trước, Diệp Viễn trong mắt hắn chẳng qua chỉ giống như con kiến hôi.
Hắn đối phó Diệp Viễn, căn bản cũng không cần lý do, lấy cường thế nghiền ép.
Chỉ là hắn không ngờ được, Diệp Viễn lại không chịu nghe lời.
Hắn càng không ngờ được, hai mươi năm trôi qua, Diệp Viễn đã phát triển đến mức hắn phải ngẩng đầu lên nhìn.
Địa vị của hai người, đã xoay chuyển một vòng thật lớn.
“Ta… Ta không phục! Cho… cho dù ngươi là trưởng lão Đan Tháp, cũng… cũng không thể tùy ý quyết định sống chết của ta! Chí ít, ta cũng là hộ pháp Võ Tháp!” Tân Hiểu ôm một tia hi vọng cuối cùng, nói.
Diệp Viễn thương hại nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi nghĩ rằng ta nghênh ngang xuất hiện ở vương thành, là bởi vì cái gì? Tần Hiểu, bổn thiếu muốn xử lý ngươi, đương nhiên sẽ không để người khác nói ra nói vào. Lâm hộ pháp, lấy thành quả mấy ngày nay của ngươi nói cho hắn nghe đi.”
“Vâng!”
Lâm Đông cung kính đáp một tiếng, bắt đầu tuyên bối từng tội trạng nhiều năm nay của Tần Hiểu.
Tần Hiều nghe thấy, liền biết đến một tia may mắn cuối cùng cũng không còn nữa rồi.
Diệp Viễn, đây… là rút củi đáy nồi, đến một đường sống cuối cùng cũng không để lại cho hắn!