Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội giống như heo.

Đã đến tận đây mà đám người này còn không nhớ được, lại vẫn cứ dễ dàng rơi vào bẫy như vậy, quả thực là không biết chữ ‘Chết’ viết thế nào.

“Rốt cuộc đây là thứ độc gì? Ta chỉ mới ngửi một chút đã mất sạch sức lực toàn thân, có cảm giác không thể vận linh lực lên được.” Lúc này, Bùi Văn Cường cũng bất đắc dĩ nói.

Hắn phản ứng rất nhanh nhưng vẫn trúng chiêu một chút.

Mặc dù không đến mức nằm vật ra đất như người khác, nhưng nếu lúc này đánh nhau thì e rằng hẳn còn chẳng phải đối thủ của Diệp Viễn.

Diệp Viễn hừ lạnh nói: “Đây là mùi hương của Kỳ u Hoa, là loại chất độc chuyên tấn công nguyên lực của võ giả! Người trúng độc sẽ bị héo rút kinh mạch, toàn thân vô lực, không thể vận nguyên lực lên được! Nếu các ngươi còn ngửi thêm chút nữa thì ta khỏi cần ra tay cứu chữa, các ngươi sẽ đến thẳng chỗ Diêm Vương luôn.”

Tâm trạng của Diệp Viễn lúc này rất không thoải mái, điều khiến hắn khó chịu không phải vì những người này trúng độc mà vì Kỳ u Hoa.

Đời trước, thứ độc mà hắn và Cơ Chính Dương dính phải, chính là độc luyện chế từ Kỳ u Hoa cấp chín, cực kỳ lợi hại.

Không ngờ tới chỗ này, Diệp Viễn lại gặp được Kỳ u Hoa, như vậy sao hắn có thể dễ chịu cho nổi?

Nhưng cũng may, Kỳ u Hoa cấp chín cực kỳ hiếm thấy, dù Thần Vực đất rộng của nhiều cũng rất khó bắt gặp.

Những người này ngửi phải Kỳ u Hoa, phẩm cấp không cao, bằng không, bằng vào cảnh giới của bọn họ thì làm gì còn mệnh nữa.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Diệp Viễn có Nguyên Từ Linh Mộc hộ thể cũng không chống đỡ được độc tố của Kỳ u Hoa cấp chín.

Song, Bùi Văn Cường cũng nghe ra ý trong lời nói của Diệp Viễn, hắn lập tức cực kỳ mừng rỡ: “Ý của ngươi là… ngươi có thể trị hết độc trên người chúng ta?”

Diệp Viễn trợn trắng mắt: “Vì sao ta phải trị cho ngươi?”

Bùi Văn Cường không ngờ lời Diệp Viễn trước đó lại ứng nghiệm nhanh đến thế, thật đúng là báo ứng.

“Ta… ta có thể cho ngươi Địa nguyên tinh. Ta cũng có thể bảo đảm sau khi ngươi trị độc cho ta, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi nữa!” Bùi Văn Cường vội vàng nói.

Diệp Viễn nhìn hắn một cái, hừ lạnh nói: “Từ lúc vào động phủ đến giờ, rốt cuộc ngươi cũng nói được một câu giống tiếng người! Quân huynh, huynh trúng độc ít nhất, huynh ở lại bảo vệ bọn họ nhé, ta đi kiếm biện pháp giải độc.”

Trong đám người này, tính cảnh giác của Quân Thiên Vũ cao nhất, cho nên hắn cũng trúng độc ít nhất.

Nhưng nghe Diệp Viễn nói thế, Quân Thiên Vũ lại cau mày khuyên: “Ngươi đi một mình quá nguy hiểm, hay là để ta đi chung với ngươi. Những kẻ này chết thì thôi, cũng chẳng có gì đáng tiếc cả.”

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Mùi hương Kỳ u Hoa nồng nặc như vậy, chắc chỉ ở gần quanh đây thôi. Mình ta có thể ứng phó được, Quân huynh vẫn nên ở lại đây đi.”

“Vậy… thôi được.”

Sau khi Diệp Viễn rời khỏi đây, Bùi Văn Cường bỗng dưng mở miệng hỏi: “Quân lão đệ, rốt cuộc Diệp Viễn này có lai lịch gì? Hắn còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, tối thiếu cũng phải cỡ truyền nhân của Đan Đế đi?”

Thật lòng thì Bùi Văn Cường thực sự rất coi trọng Diệp Viễn. Hắn căm tức Diệp Viễn chủ yếu là vì Diệp Viễn không nể mặt hắn.

Quân Thiên Vũ nghe nói vậy bèn thản nhiên đáp: “Diệp lão đệ ấy à, hắn chỉ mà một người phi thăng từ hạ giới lên thôi.”

Bùi Văn Cường suýt thì nhảy dựng người, gã cả kinh kêu lên: “Cái gì? Ngươi nói, hắn chỉ là một phi thăng giả thôi ư?”

Bùi Văn Cường có nằm mơ cũng không ngờ tới, một thiếu niên thần kỳ cỡ đó lại chỉ là một phi thăng giả.

Thân là người đứng đầu một thành, Bùi Văn Cường hiểu rất rõ thực lực của đám phi thăng giả.

Trong trăm vạn kẻ phi thăng, cũng chưa chắc tìm được một kẻ ra hồn.

Cho dù có thể có được một kẻ ra hồn thì cũng không có khả năng yêu nghiệt cỡ như Diệp Viễn.

Từ lúc ở bên ngoài động phủ đến giờ, các loại thủ đoạn mà Diệp Viễn thi triển quả thực không thể tưởng tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK