“Đại nhân, vừa rồi có người đưa một tấm thiệp qua đây, nói là muốn ngài tự tay mở.” Ninh Tư Ngữ đưa một phong thiệp mời đến tay Diệp Viễn.
Diệp Viễn mở ra xem, chân mày không khỏi nhíu lại.
Vẻ mặt Ninh Tư Ngữ cũng là hiếu kỳ, đến gần xem thử, phát hiện hóa ra là một thiệp mời đan đạo tụ hội.
“Đại nhân, đây đều là cường giả Thiên Tôn, Đan thần thất tinh! Chậc chậc, Tông Sư chính là Tông Sư, đãi ngộ cũng khác nhau.” Ninh Tư Ngữ cười nói.
Diệp Viễn nghe vậy, bật cười nói: “Tông Sư? Ha ha, sợ là ý không ở trong lời nói?”
Ninh Tư Ngữ sững sờ, rất nhanh phản ứng được.
Trong lòng nàng, Diệp Viễn và những Đan thần thất tinh này là một tầng cường giả, cho nên phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy thiệp mời là Diệp Viễn rất không tầm thường.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ một lúc, cũng biết không đúng lắm.
Nàng cho là như vậy, nhưng người ta không cho là như vậy!
Những Thiên Tôn kia, có thể để ý đến một Đan thần lục tinh như Diệp Viễn sao?
“Thế thì, vậy chúng ta không đi?” Ninh Tư Ngữ nói.
Diệp Viễn cười nói: “Đi, vì sao lại không đi? Có thể đạt được thành tựu Đan thần thất tinh, đương nhiên có chỗ đáng học hỏi. Nếu đã như thế sao lại không đi giao lưu với bọn họ một chút?”
Diệp Viễn đồng ý tới đại hội Vân Đan, chính là hướng đến những Đan thần thất tinh này mà tới.
Đến cảnh giới Đan thần thất tinh, từng người đều không tầm thường.
Từ trước đến giờ Diệp Viễn chưa từng hoài nghi thiên phú đan đạo của mình, nhưng mà xưa nay hắn cũng chưa từng cuồng vọng tự đại.
Năm đó, hắn ở thành Vân Cao, ác chiến mấy nghìn trận, không phải là vì khoe khoang thiên phú của mình mà là học hỏi thêm những điểm mạnh của người khác.
Mà sau đó, hắn đúng là đã học được từ người khác rất nhiều, thực lực đan đạo cũng tiến triển cực nhanh.
Lần này tới đại đế đô Vân Đan, mục đích của hắn cũng giống như vậy.
Còn về đám người La Nhạc kia, ở trong mắt Diệp Viễn căn bản không đáng giá nhắc tới, đương nhiên hắn cũng lười xuất thủ.
Ngươi bảo một cường giả Thiên Đế thảo luận võ đạo với võ giả Thiên Thần, có ý nghĩa gì?
Muốn nói chuyện ngang hàng với Diệp Viễn, ít nhất phải là trung kỳ Đạo Cảnh mới được.
Ninh Tư Ngữ chần chờ nói: “Nhưng mà, những người này rõ ràng không có ý tốt!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Muốn ta khó coi, ít nhất cũng phải đạt được thực lực của Phiêu Vũ huynh. Chỉ dựa vào bọn họ, còn chưa đủ tư cách.
Ninh Tư Ngữ ở bên cạnh là một bộ dáng vẻ si mê.
Loại tự tin đạm nhiên nhìn thì hời hợt này, thực ra là một loại cường đại, xây dựng trên vô số thắng lợi.
Loại khí thế này, so với loại khí thế bễ nghễ thiên hạ kia cường đại hơn nhiều!
Mà dạng nam nhân này, đương nhiên càng thêm hấp dẫn nữ nhân.
Có điều trong lòng Ninh Tư Ngữ đã sớm chết tâm tư này, nàng biết rõ trong lòng đại nhân có ràng buộc.
Bây giờ, Ninh Tư Ngữ đã rất thỏa mãn, chỉ cần cứ ở bên người đại nhân như thế này, nàng đã rất thỏa mãn.
…
“Đứng lại! Càn Đan Lâu là trọng địa của đại đế đô Vân Đan, người không có nhiệm vụ không được đi vào!”
Diệp Viễn dựa theo địa chỉ đi tới một tòa lầu các cao vót, lập tức bị một cường giả Chân Thần tầng chín ngăn lại, trong lời nói tràn đầy cảnh cáo.
Một Chân Thần tầng ba dám chạy đến nơi này, mất não rồi sao?
Diệp Viễn lấy ra thiệp mời, thản nhiên nói: “Lưu Minh Thiên Tôn gửi thiệp mời cho ta, bên trên viết chính là nơi này, chắc là không sai, đúng không?”
Nhìn thấy thiệp mời, Chân Thần tầng chín biến sắc, dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Diệp Viễn.
Sao Lưu Minh Thiên Tôn lại mới một Chân Thần Cảnh tới?