Cuồng Phong giới phong vũ cuồng thịnh, Võ giả đối VỚI sức chiến đầu của bản thân đều cực kỳ tin tưởng.
Một cường giả Hóa Hải cảnh như Lâm Siêu đối phó với một tên võ giả Linh Dịch Cảnh nhỏ nhoi như Diệp Viễn mà lại cầu viện đến mình.
Lam Báo nhận thấy, Lâm Siêu ở Vô Biên giới quá lâu nên đã đánh mất đi sự kiêu ngạo nên có ở một võ giả của Cuồng Phong giới.
Nhưng Lam Báo cũng biết chừng mực, nói với Lam Vân đang ở một bên: “Lam Vân, ngươi đi xem thử, mấy con rối nát kia có chỗ nào lợi hại!”
Lam Vân gật đầu nói: “Vâng, đại ca.”
Mai Trăn nhìn thấy tên đại hán thô lỗ kia muốn đi giúp sức, sốt sắng muốn động thủ.
Lam báo hừ lạnh nói: “Ai dám động, kẻ đó chết đầu tiên.”
Lời ít nhưng lực uy hiếp vô cùng lớn.
Khí thế cường đại của Lam Báo ép tới khiến ba người không dám thở mạnh.
Mai Trăn cũng biết, chỉ cần Lam Báo động thủ, chắc chắn sẽ đầu rơi máu chây, chính mình cũng không phải đối thủ của hắn.
Mà hiện tại Diệp Viễn lẩy một địch hai, lẽ nào mình lại khoanh tay đứng nhìn?
Nhất thời, nội tâm Mai Trăn dằn vặt không thôi.
Giúp sức, chỉ sợ mình chẳng có cơ hội ra tay; không giúp, bản thân cũng biết cái trận này đánh thế nào cũng không qua nối.
“Mai trướng lão, bình tĩnh đừng nóng, ta vẫn còn chịu đựng được.” Ngay lúc này Diệp Viễn truyền âm đến.
Không biết tại sao, nghe thấy lời nói của Diệp viễn, bất an trong lòng Mai Trăn lại dần dần lẳng xuống.
Lam Vân là người có khí lực yếu nhất trong bốn người, chỉ là Hóa Hải tầng ba.
Đến khi hắn đến trước trận, khí thế vừa hiển lộ, người của tám tông môn tất cả đều biến sắc.
“Đây., đây là uy lực mà Hóa Hải tầng ba phóng ra sao?” Triệu Dục Dương kinh ngạc nói.
Sắc mặt Chu trưởng lão cũng cực kỳ ngưng trọng: “Ta thấy… ta cũng không phải là đối thủ của hẳn! Tên đó là Lam Vân à, nhất định là một đời thân kinh bách chiến, thật sự là chiến lực quá mạnh!”
Nhìn thấy cảnh này, tâm tình vừa thả lỏng của Mai Trăn lại tiếp tục dậy sóng.
Lam Vân không chút do dự, trực tiếp xông vào trong trận.
Lam Vân khí thế như nước, một bộ quyền pháp đánh ra không để lộ chút sơ hở nào.
Nhất thời, tiếng “leng keng” không dứt bên tai, Lam Vân lấy song thiết quyền chống đỡ vô số kiếm ảnh!
Kẻ trong nghề vừa ra tay là biết mặt nhau ngay!
Thực lực của Lam Vân thật sự là cường hãn vô cùng.
Ngô Chiêu và Mai Trăn từng bị chôn trong Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận, hiểu rõ sự lợi hại của trận pháp này, chỉ là những kiếm ảnh không biết từ đâu lúc nào mà đến cũng đủ khiến cho người ta phát điên.
Thế nhưng thân trong trận pháp, vô luận kiếm từ đâu đến Lam Vân cũng có thể phản ứng ngay lập tức làm ra ứng phó chuẩn xác.
Đây hoàn toàn là chiến đấu theo bản năng.
Động tác của Lam Vân không cần thông qua điều khiển của não bộ, nắm đấm của hắn đã tự đến rồi.
Bản năng chiến đấu mạnh mẽ như vậy khiến mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Ngay cả Ngô Chiêu cũng đang cân nhắc thực lực của mình và Lam Vân, cảnh giới của hắn cao hơn Lam Vân một tầng, nhưng nếu phải đối đầu không chắc có thể chiếm được ưu thế.
Không ai chú ý đến, trong đám người Vô Biên giới, có một người luôn nhìn chằm chằm Lam Vân trong trận pháp, suy nghĩ đăm chiêu.
Quyền pháp của Lam Vân cực có phong cách cá nhân mạnh mẽ, tuy không ngưng tụ chân ý, nhưng cũng rất có ý cảnh.
Tâm mắt của Dịch Vô Cữu chằm chặp nhìn nắm đấm của Lam Vân, trong lòng dần dần hiểu ra.
“Lam… Lam Vân này quá mạnh! Diệp Viễn hắn… Hắn lấy một địch hai, có thể chống đỡ nổi không?” Thiên Vũ không khỏi lo lắng nói.
“Không biết, nhưng hiện tại… Ta cũng không có cách nào.” Mai Trăn cười khổ trả lời.