Sắc mặt Trần Bưu trở nên khó coi, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, ngoan ngoan đến phía sau xếp hàng.
Lão đại dặn, quan trọng là đập bảng hiệu, không phải gây chuyện.
Dùng lời của đại đương gia nói, nếu đã dám dựng bảng hiệu cầu được ước thấy, thì phải chịu được bão táp mưa sa.
Gia hỏa trên băng ca kia, chính là đại lễ lão đại tỉ mỉ chuẩn bị!
Mạnh Hỏa thấy Trần Bưu nhu thuận lui ra, càng thêm có dự cảm bất lành.
Tính khí của Trần Bưu này rất giống với hắn, đều là loại vô cùng nóng nảy. Nếu như bình thường, đã sớm đánh nhau rồi.
Sự việc khác thường, tất có chuyện!
Gia hỏa trên băng ca kia, sợ rằng không dễ chữa!
Mạnh Hỏa có chút lo lắng nhìn về phía Diệp Viễn, phát hiện thần sắc Diệp Viễn như thường, dường như căn bản không thèm để ý.
Mặc dù hắn rất có lòng tin đối với Diệp Viễn, nhưng mà đối với một Luyện Dược Sư mà nói, tri thức có góc chết cũng rất bình thường.
Không thể nói chữa được một bệnh nan y thì đại biểu là hắn toàn năng.
Diệp Viễn có thể chữa khỏi cho Chu Vĩnh Điền, không có nghĩa là hắn có thể chữa khỏi cho tất cả mọi người.
Đối với bảng hiệu này của Diệp Viễn, trong lòng Mạnh Hỏa không dám gật bừa.
Không chỉ có hắn, bao gồm cả các lão đại cũng đều có chút bận tâm.
Dù sao thì tấm bảng này truyền ra ngoài, đắc tội cũng không phải là một hai người!
Sợ rằng, toàn bộ nam thành thậm chí toàn bộ Luyện Dược Sư của vương thành, đều sẽ tới bới lông tìm vết!
“Ninh Tư Ngữ, chiếu theo toa thuốc này, nấu một chén thuốc cho hắn uống.” Diệp Viễn thuận tay viết một toa thuốc, sai Ninh Tư Ngữ đi làm việc.
“Vâng!” Vẻ mặt Ninh Tư Ngữ hưng phấn đứng lên, nhận phương thuốc từ tay Diệp Viễn, chạy như điên đi nấu thuốc.
Mọi người thấy một màn như vậy, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Tiểu nha đầu này là trung kỳ Quy Khư, thế mà lại để Diệp dược sư sai khiến.
Xem dáng dấp của tiểu nha đầu kia, còn là cực kỳ hưởng thụ.
Mấy ngày tiếp theo, trình độ của Ninh Tư Ngữ cũng được Diệp Viễn công nhận.
Mặc dù có chút táo bạo, nhưng đúng là một hạt giống tốt, ngộ tính rất cao.
Dựa vào thân phận đan thần tam tinh để đi nấu thuốc, đương nhiên là dùng đại tài vào chuyện nhỏ.
“Người tiếp theo!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Lúc này, một đám người tràn vào.
Nhìn thấy nhóm người này, chân mày Mạnh Hỏa càng nhíu sâu hơn.
Người đến, là Đinh Tùng, ngũ đương gia của Nhật Nguyệt Bang.
Phía sau đám người kia, mang theo một người trẻ tuổi ngốc ngốc, nước dãi chảy ròng ròng.
Nhìn thấy kẻ ngốc này, tâm Mạnh Hỏa đột nhiên chìm xuống.
Hắn đương nhiên biết kẻ ngu này là ai, đó là đích trưởng tử Tiền Bình của Tiền gia trong phạm vi thế lực của Nhật Nguyệt Bang.
Từ khi sinh ra cho tới bây giờ Tiền Bình chính là một kẻ ngốc.
Con cháu của cường giả Thần đạo, chỉ có một tỷ lệ cực nhỏ xuất hiện kẻ ngốc.
Nhưng mà, Tiền Bình chính là một tên ngốc!
Bởi vì gia chủ Tiền gia có một đứa con trai như vậy, vì để chữa khỏi bệnh ngu cho đứa con trai này, Thần Nguyên Thạch mà họ hao tốn không dưới con số thiên văn.
Kể cả Ngộ Phong dược sư ở ngoại thành là Luyện Dược Sư đứng đầu, đã từng khám bệnh cho Tiền Bình, cũng là thúc thủ vô sách.
Có người nói Tiền Bình là trời sinh thần hồn tàn khuyết không đầy đủ, mới có thể đưa tới trình độ trí lực thấp kém.
Đây là trời sinh thần hồn không trọn vẹn, đây là chứng bệnh tất cả Luyện Dược Sư đều khó chữa được, nào có dễ dàng chữa khỏi như vậy?
Đừng nói là Ngộ Phong, cho dù đan thần tứ tinh đến, cũng là không có cách nào chữa khỏi.
Sắc mặt Mạnh Hỏa trầm xuống, nói: “Đinh Tùng, ngươi cũng muốn tới gây sự sao?”
Đinh Tùng khác với Trần Bưu lỗ mãng, cười nói: “Lời này sao lại nói như thế? Diệu Thủ Trai bây giờ đại danh đỉnh đỉnh, ta là đưa ông chủ Tiền tới cầu y, sao có thể nói là gây chuyện đây? Có điều… nếu như bảng hiệu cầu được ước thấy này là giả, vậy mọi người cũng sẽ không đồng ý để lại đúng không?”
Chiêu thức này của hắn, bao gồm cả Trần Bưu ở trong, lập tức liền có người ồn ào.
Mạnh Hỏa cắn răng nói: “Đinh Tùng, ngươi đây rõ ràng là đang tìm cớ! Tiền Bình là tiên thiên thần hồn không trọn vẹn, căn bản không có thuốc nào cứu được, ngươi dẫn hắn đến, không phải có ý đồ xấu thì là cái gì?”
Khóe miệng Đinh Tùng hơi vểnh lên, cười nói: “Mạnh Hỏa, lời này của ngươi ta nghe không hiểu. Bốn chữ cầu được ước thấy này, lẽ nào là nói đùa? Bây giờ chúng ta có chuyện muốn cầu xin Diệp dược sư, hắn không phải nên đồng ý sao? Hay là nói, bảng hiệu Diệu Thủ Trai này của các ngươi, là lừa gạt mọi người?”
Mạnh Hỏa không khỏi cứng lại, hắn bị Đinh Tùng nói cho á khẩu không trả lời được.
Bây giờ, hắn cảm giác, Diệp Viễn đây đúng là tự lấy đá đập chân mình.
Treo loại bảng hiệu này, không phải là bị người ta nắm chuôi sao?
Hắn còn chưa kịp nghĩ kỹ trả lời thế nào, lại có một đợt người tiến vào.
“Nha, tiệm thuốc nhỏ này hôm nay thật là náo nhiệt!” Một người đứng trước mặt vẻ nghiền ngẫm nói.
Người này, Mạnh Hỏa đương nhiên cũng biết, hắn tên là Hoàng Hạo Nhiên, quan hệ cực kỳ thân thiết với Đức Ích Đường.
Nhìn thấy Hoàng Hạo Nhiên mang người đến, sắc mặt Mạnh Hỏa âm trầm tới cực điểm.
Gia hảo này đến, nhất định là đại diện cho Ngộ Phong đến!
Ngộ Phong xuất thủ, cũng không giống với người khác xuất thủ.
Hắn chính là đan thần tam tinh cao cấp, là người hiểu biết nhất về đan đạo.
Bệnh gì chữa được, bệnh gì không chữa được, hắn quá rõ.
Người mà Hoàng Hạo Nhiên đưa đến, Mạnh Hỏa cũng biết, là cháu trai của Hoàng Hạo Nhiên, tên là Hoàng Khiêm.
Mấy năm trước, Hoàng Khiêm đi bí cảnh tầm bảo, may mắn nhặt được cái mạng về, nhưng từ đó về sau, chẳng những mất hết một thân tu vi mà ngay cả người cũng giống như là mất hồn, biến thành một cái xác không hồn.
Hoàng Hạo Nhiên rất coi trọng đứa cháu trai này, hắn còn đưa Hoàng Khiêm đi tìm Ngộ Phong khám, nhưng mà nguyên nhân là gì Ngộ Phong cũng không tra ra được.
Về sau, Ngộ Phong cũng đưa hắn đi tìm cao thủ đan đạo ở tây thành và bắc thành khám, nhưng mà ai cũng không tìm ra được một chút vấn đề.
Một lần kéo này, chính là kéo đến nhiều tai hoạ!
Trong lòng Mạnh Hỏa chính là một chữ hận!
Kinh Lôi Bang bọn họ cũng không có đắc tội Ngộ Phong dược sư, chỉ là để cho Diệp Viễn cứu nhị ca, có cần phải như thế không?
Lẽ nào, còn muốn bọn họ trơ mắt đứng nhìn nhị ca chết?
Ngộ Phong dược sư này, thế mà lại ghi thù bọn họ như thế, điều này khiến Mạnh Hỏa cực kỳ căm tức.
Mấy năm nay, bọn họ hiếu kính Ngộ Phong, chính là hao tốn không biết bao nhiêu Thần Nguyên Thạch!
Không ngờ được, nói trở mặt liền trở mặt.
Hơn nữa, đám người này là hẹn nhau rồi à, hôm nay lại cùng nhau đi bới lông tìm vết?
Mạnh Hỏa rất muốn đuổi hết bọn người kia đi, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn trưng cầu ý kiến, lại phát hiện Diệp Viễn rất nhập tâm, căn bản không quản những người này.
“y, vị này chính là Diệp dược sư sao? Thực sự là anh hùng xuất thiếu niên, cầu được ước thấy! Hắc hắc, lợi hại! Lợi hại!” Vẻ mặt Hoàng Hạo Nhiên nghiền ngẫm nói.
Ai cũng có thể nghe ra sự châm chọc trong lời nói này.
Nhưng mà, đây vẫn chưa kết thúc.
Các loại Thiên Hương Lâu, Ngũ Vị Các, tiệm thuốc lớn U Minh ở nam thành đều phái người tới.
Có người cầu đan, có người chữa bệnh.
Thế nhưng không có gì phải nghi ngờ, đây đều là một vài chứng bệnh nan y rất khó chữa.
Những tiệm thuốc lớn này, đều là ở dưới trướng tam đại gia tộc, thực lực hùng hậu.
Luyện Dược sư làm việc ở chỗ bọn họ, mặc dù không lợi hại như Ngộ Phong, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Những người này như là đã hẹn với nhau, tất cả đều tụ tập đến Diệu Thủ Trai.
Hiển nhiên, cái “cầu được ước thấy” của Diệp Viễn này, đều đã chọc giận mọi người.
Mạnh Hỏa thấy một màn này, không khỏi đau cả đầu.
Buôn bán phải mở rộng cửa, hắn không có lý do gì để đuổi người ra ngoài.
“Diệp dược sư, rốt cuộc đang làm cái gì đây? Đây… đây hoàn toàn là kéo cừu hận về mà! Kinh Lôi Bang về sau, sao còn đứng được ở nam thành?” Mạnh Hỏa gần như muốn điên.