“Có nhầm không vậy? Ba vị này được công nhận là ba vị trưởng lão có thực lực mạnh nhất của Đan Thần Các, Diệp Viễn lại muốn khiêu chiến ba người bọn họ?”
“Gia hỏa này, thật là một tên điên!”
“Không phải nói, cây hồng thì phải tìm quả Hồng Âmềm bóp sao? Hắn đây là bóp vào cục đá mà!”
…
Tới Đan Thần Các thời gian dài như vậy, Diệp Viễn cũng hiểu một chút thực lực của các trưởng lão Đan Thần Các.
Ba người hắn khiêu chiến chính là ba người mạnh nhất trong các trưởng lão Đan Thần Các.
Tiêu Chấn kia, đến từ một đại đế đô khác, một thân thực lực đan đạo không thua kém Thẩm Sướng chút nào.
Có điều, trong lòng Thần Vũ lại đắng chát, chuyện hắn không muốn xảy ra nhất, vẫn là xảy ra rồi.
Người khác khiêu chiến Đan Thần Các, cũng là tìm trưởng lão có thực lực yếu, nhưng mà Diệp Viễn bộc lộ tài năng, trực tiếp khiêu chiến ba người bọn họ.
Quan trọng nhất là, bản thân hắn cũng không có lòng tin thắng được Diệp Viễn.
Chuyện Thẩm Sướng nói, Thần Vũ đã sớm biết được.
Loại cấp bậc thần đan thần phẩm kia, hắn cũng không nắm chắc luyện chế được.
Ba người bọn họ đều là lão gia hỏa thành danh trên trăm vạn năm, từ khi vào Đan Thần Các, chưa từng bại lần nào.
Nhưng mà hôm nay, bọn họ lại gặp phải đối tượng khó nhằn.
Nếu như thua, vậy thì cái mặt này cũng không có ánh sáng mà!
Ngược lại Diệp Viễn bước vào Đan Thần Các là chuyện ván đã đóng thuyền, khiêu chiến những người yếu hơn kia tốt hơn bao nhiêu chứ?
Trong lòng Thần Vũ u oán một hồi.
“Đương nhiên có thể! Chuyện ngươi muốn nói thì sao?” Mặc dù Thần Vũ không tình nguyện đụng phải Diệp Viễn, nhưng mà lúc này, đương nhiên hắn không thể nói không được.
Diệp Viễn nhìn về phía Thần Vũ, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Ta muốn nói là, ta muốn đồng thời khiêu chiến ba người các ngươi!”
Xoạt!
Lần này, phía dưới càng là xôn xao.
Đồng thời khiêu chiến ba người mạnh nhất cảu Đan Thần Các, đây là khái niệm gì?
Thần Vũ nhướng mày, lộ ra vẻ không vui.
Diệp Viễn thế mà lại đồng thời khiêu chiến ba người bọn họ, đây cũng quá không để mấy người bọn họ vào mắt rồi.
Làm lão bài cường giả của Đan Thần Các, địa vị của ba người bọn họ không cần nhiều lời.
Diệp Viễn tuổi trẻ ngông cuồng, quá không coi ai ra gì!
Dưới đài một mảnh âÂm thanh xôn xao, đều đang trào phúng Diệp Viễn không biết tự lượng sức mình.
“Diệp Viễn, thiên phú ngươi cực cao, thực lực rất mạnh, điểm ấy lão phu thừa nhận! Nhưng mà ngươi khiêu chiến đồng thời ba người chúng ta, không khỏi quá khinh thường người đi?” Thần Vũ trầm giọng nói.
Hiển nhiên, hắn không cao hứng.
Các trưởng lão Đan Thần Các ở bên cạnh, sắc mặt cũng đều khó coi, nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập địch ý.
Vẻ mặt Diệp Viễn lại ung dung, cười nói: “Thần Vũ trưởng lão đừng kích động, nghe hết lời ta nói đã.”
Thần Vũ đen mặt lại nói: “Ngươi nói!”
Diệp Viễn nói: “Diệp mỗ cũng không có ý khinh thường các vị trưởng lão, sở dĩ làm như thế, thật ra còn có nguyên nhân khác. Nếu như Diệp Viễn có thể may mắn thắng được, còn có một yêu cầu quá đáng.”
Thẩm Sướng nói: “Bọn ta cũng không phải người không thông tình đạt lý, nếu ngươi có thể thắng được, chính là người trong chúng ta. Có cần gì những người lão ca này sẽ hỗ trợ, ngươi mở miệng là được, không cần phải dùng phương pháp này tới kích bọn ta.”
Thẩm Sướng vẫn có chút thưởng thức với Diệp Viễn.