Bây giờ Diệp Viễn đang ở Thần Cấm Yêu Vực, cho nên không dùng tới những đan dược của võ giả nhân loại.
Vậy nên hắn dùng hai ngày để luyện chế vài viên Ngũ Uẩn Cổ Linh Yêu Đan và một vài đan được khác, để phòng khi cần dùng tới, chỉ là không ngờ lại đã phải dùng tới sớm như vậy.
Ngọc Hoan bây giờ đáp ứng mọi yêu cầu của Diệp Viễn, nên hắn luôn có đủ dược liệu cần dùng.
Ngoài mặt Ngọc Lãnh lạnh như băng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đây là đan dược siêu phẩm, lại có thể tuỳ tiện tặng cho người khác được sao?
Không đúng, hắn lại có thể tặng thứ này cho mình mà không chút đắn đo gì sao?
Thuật luyện dược của tên này rốt cuộc là đạt tới cảnh giới như thế nào!
Ngọc Lãnh biết, những thầy mo cấp năm trong tộc, nếu như luyện ra đan dược thượng phẩm, cũng đều nâng niu như bảo bối.
Ngọc Lãnh chưa từng được nhìn qua đan dược cấp năm siêu phẩm, thế nhưng tên này lại có thể mang ra tặng cho mình!
Quan hệ giữa nàng và hắn từ lúc nào đã trớ nên tốt tới mức này?
Phải biết rằng mười ngày trước, bản thân vẫn còn đang luôn miệng đòi giết hắn!
Diệp Viễn nhìn Ngọc Lãnh cười: “Không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, thực ra là ta nể mặt Ngọc Thư nên mới chữa trị cho ngươi thôi. Ta cũng chỉ nghĩ nếu ngươi chết, nhất định muội ấy sẽ khóc cạn nước mắt mất.”
Ngọc Lãnh đen mặt, đang định nói lại, nhưng Ngọc Thư liền kéo kéo nàng ta.
Gương mặt nhỏ của Ngọc Thư hơi đỏ lên, những lời vừa rồi nàng đều nghe thấy, ngượng ngùng nhìn Ngọc Lãnh nói: “Diệp Viễn ca ca chỉ đùa với tỷ thôi, tỷ lại không nhận ra sao? Đan dược quý như vậy, làm sao huynh ấy lại vì nể mặt ta mà đưa cho tỷ được?”
Diệp Viễn lại cười nói: “Ha ha, Ngọc Thư muội không cần phải tự ti như vậy, nếu như không phải vì nể mặt muội, thì ngay từ ban đầu ta đã giết cả ba người các ngươi, sau đó bỏ trốn biệt tích! Đừng nói tới Ngọc Lãnh, ngay cả việc giúp thiếu chủ các người luyện chế đan dược, ta cũng vì nể mặt muội mà thôi. Tặng đan dược cho Ngọc Lãnh, hơn một nửa lý do cũng là vì nế mặt muội. Diệp Viễn ta nếu đã coi ai là bạn thì nhất định sẽ giúp tới cùng. Nhưng nếu như ai đã đụng tới ta, kẻ đó ắt phải chết!”
Gương mặt nhỏ của Ngọc Thư lại càng đỏ hơn, nàng thật sự không ngờ bản thân lại có vị trí quan trọng như vậy trong lòng Diệp Viễn.
Ngay cả Ngọc Lãnh cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nghe lời này.
Diệp Viễn nói không sai, ban đầu quả thực hắn thừa sức để giết ba người các nàng, nhưng hắn đã không làm như vậy, hoá ra là vì nể mặt Ngọc Thư!
Nhưng Ngọc Lãnh càng hiếu kỳ hơn với lý do còn lại của Diệp Viễn.
“Vậy nửa lý do còn lại là gì?” Ngọc Lãnh không kiềm chế được liền hỏi.
“Lý do còn lại ấy hả… là vì thấy ngươi cố sống cố chết chống chọi lại vì tộc của mình, và ta rất nể phục dũng khí đó của ngươi. Xem ra, ngươi cũng không phải là người không có tình người như ta đã nghĩ.” Diêp Viễn cười nói.
Khuôn mặt của Ngọc Lãnh chợt đỏ ửng lên khi nghe Diệp Viễn nói vậy. Nàng không ngờ Diệp Viễn lại vì lý do này mà tặng đan dược quý như vậy cho mình.
Còn lúc này, trận chiến giữa Ngọc Hĩnh và Ám Băng cũng đã tới gian đoạn gay cấn, cả Ngọc Lãnh và Ngọc Thư đều bị thu hút bởi tiếng hô đánh giết bên đó.
“Yên tâm, thiếu chủ của các ngươi đã chiếm thế chủ động, bọn họ sẽ phân thắng bại nhanh thôi.” Diệp Viễn điềm đạm nói.
Thực ra Diệp Viễn cũng đã nhìn ra ai thắng ai thua sau khi trận đấu diễn ra không lâu, cho nên hắn mới nói chuyện vui vẻ như vậy với hai cô gái.
Ngọc Lãnh và Ngọc Thư đều vô cùng vui mừng khi nghe lời này của Diệp Viễn.
Đúng như Diệp Viễn đã đoán, sau mười chiêu, Ngọc Hĩnh đã chiếm ưu thế, áp đảo hẳn Ám Băng.
Lại sau mười chiêu nữa, Ngọc Hĩnh đã nắm được điểm sơ hở của Ám Băng, một chưởng đánh bay Ám Băng!
“Ám Băng, xem ngươi còn dám lên mặt ở trên địa bàn của tộc ta nữa không! Mau dẫn người của ngươi cút về cho ta! Phần lớn rừng Lôi Nguyên Quả này nằm trên lãnh thổ của Ngọc Diên Tiên Hồ chúng ta, nếu như các ngươi cần, thì chỉ được phép lấy phần trong lãnh thổ của các ngươi mà thôi!” Ngọc Hĩnh cứng rắn nói.