Sự xem thường vốn thường trực trên gương mặt lúc này dần chuyển sang mong đợi.
“Thượng Quan đại nhân, bên phía Xích Quang Thành đã xảy chuyện gì vậy? Nguyên lực ở gần đó không ngừng tăng lên, hình như có người đang đột phá cảnh giới. Song nguồn nguyên lực dồi dào như vậy, cũng không thể nào là của cường giả Thần Du cảnh được?”
Hành động khác thường trong thành rất nhanh đã làm kinh động tới đại quân Cuồng Phong Giới.
Hơn nữa còn nhận tin thuộc hạ cấp báo, vừa rồi đột nhiên Diệp Viễn bay ra ngoài thành, còn bắt một thống lĩnh là Hồn Hải Cảnh tầng năm đi, điều này không khỏi khiến Thượng Quan Lăng Vân phải cau chặt mày suy nghĩ.
“Tinh hình này có lẽ là có rất nhiều người đang đột phá cùng một lúc! Tuy không biết tại sao, nhưng ta nghĩ… có thể chuyện này liên quan trực tiếp tới Diệp Viễn!” Thượng Quan Lăng Vân nghiêm mặt nói.
“Cái gì? Khí thế cường đại như vậy, e là phải có tới cả trăm người nghìn người đang đột phá. Hắn lại có thể khiến nhiều người đột phá cùng lúc như vậy sao?” Đặng Thăng kinh ngạc hỏi.
“Hừ, ngươi đúng là biết một mà không biết hai, Diệp Viễn không chỉ mạnh trên võ đạo, mà hắn cũng là kẻ độc nhất vô nhị trong việc luyện đan! Hắn là đệ tử nhập thất của hoàng giả Tinh Uyên, hơn nữa từ các hiện tượng dị thường này có thể thấy, có khi trình độ luyện đan của Diệp Viễn đã vượt qua cả Thi Hạo Nhiên – đại đệ tử của hoàng giả Tinh Uyên rồi!” Thượng Quan Lăng Vân nói.
“Làm sao có thể? Thi Hạo Nhiên là cường giả Đan Vương mà!” Đặng Thăng kinh ngạc đáp lại.
“Ha ha, Diệp Viễn mới chỉ là Hoá Hải Cảnh, nhưng đến cả ngươi cũng còn không phải là đối thủ của hắn. Thì việc hắn có thể vượt qua một Đan Vương có gì là kỳ lạ?” Thượng Quan Lăng Vân dường như đã không còn quá xa lạ với sự yêu nghiệt của Diệp Viễn nữa.
Đặng Thăng lặng người, muốn tìm lời nào đó để phản bác, nhưng càng nghĩ càng không tìm ra lý lẽ hợp lý hơn để nói lại.
Rõ ràng chuyện không hợp lý như vậy, nhưng tại sao lại tìm không tìm ra lý do để phản biện?
Khí thê’ của Thượng Quan Lăng Vân đột nhiên trở nên ác liệt, lạnh lùng nói: “Diệp Viễn trưởng thành quá nhanh, nếu còn tiếp tục, hắn nhất định sẽ là đại họa của Cuồng Phong Giới chúng ta! Xem ra… hiện tại không thể không thăng cấp chiến tranh được. Lúc nào thì Vân Dung đại nhân đến?”
Đặng Thăng có chút sợ hãi nhưng lập tức hiểu ý của Thượng Quan Lăng Vân.
Một khi cường giả Thần Du cảnh tham chiến, trận chiến sẽ trở nên khốc liệt hơn nhiều.
“Phía bên đó cũng đã sắp xếp gần xong rồi, muộn nhất là nửa tháng tới Vân Dung đại nhân cũng sẽ có mặt!” Đặng Thăng trả lời.
Thượng Quan Lăng Vân lại chỉ khẽ cau mày, nói: “Ngươi báo tin cho Vân Dung đại nhân lần nữa, để hẳn phải có mặt ờ đây trong vòng mười ngày! Bao vây Xích Quang Thành vốn rất thuận lợi cho tới khi có sự xuất hiện của Diệp Viễn!”
Đặng Thăng mặt biến sắc, khom lưng nói: “Tuân lệnh!”
Tại quảng trường lúc này không ngừng có người được đột phá.
Còn những người chưa nhận được đan dược, chỉ đành đứng đợi một bên, lặng lẽ chờ người khác đột phá.
Võ giá đột phá cần có một phạm vi nhất định, nếu cùng nhau đột phá thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh sau đó đã có một nhóm lớn các võ giả Hoá Hải cảnh.
Hơn nữa trong số võ giả Hoá Hải Cảnh này cũng có một lượng lớn đột phá khỏi cảnh giới vốn có.
Tóm lại thực lực của các võ giả này đã được nâng lên một tầm cao mới.
Sở Thạch xoa tay đứng trước mặt Diệp Viễn, lúc này trông hắn chẳng khác nào một cô nương đang ngượng ngùng, nói: “Vừa rồi… Diệp công tử, tuy vừa rồi lão Sở ta có đắc tội với ngài, nhưng bây giờ ta cũng tự biết lỗi, có thể…”
Nhìn thấy những võ giả Hoá Hải Cảnh, Ngưng Tinh cảnh lần lượt đột phá, không cần nói cũng biết sở Thạch đỏ mắt trông chờ ra sao.
Chỉ là vừa rồi đám võ giả Hồn Hải Cảnh là những kẻ hung hăng nhất, sở Thạch tưởng rằng Diệp Viễn cố ý làm khó dễ cho bọn họ, cho nên mới không phát đan dược.
Diệp Viễn nhìn hắn, nói: “Không thể!”
Sở Thạch mặt biến sắc đang định nói, nhưng lại thấy Diệp Viễn tiếp tục nói thêm: “Xin lỗi, vì bây giờ ta không có cách nào để luyện chế đan dược cấp bốn.”