Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mắt mù? Ta nhổ vào! Con mắt của ngươi mù ý!

Giản Vũ nghe vậy thì tức giận, tên này đang đang trù yểu mình mắt mù!

Diệp Viễn dĩ nhiên không phải đang trù yểu hắn, mà là thuật quan khí của tên công tử này hoàn toàn chính xác là không tới nơi tới chốn.

Nếu như giống Giản Chấn Đào, chỉ cần nhìn hắn một cái, chắc chắn mắt sẽ mù.

Chính vì thực lực của hắn ta không đủ, cho nên nhìn không thấu được mình, nhìn qua tựa như là không có phẩm giai.

Phụ thân của tiểu cô nương kia cũng giống như thế.

Diệp Viễn nhìn hắn ta một cái, phất phất tay nói: “Bản thiếu đang tính quẻ, nếu ngươi coi quẻ thì xếp hàng, không xem bói thì trực tiếp xéo đi, đừng ở chỗ này trên nhảy dưới tránh làm người ta buồn nôn.”

Giản Vũ hai mắt nhắm lại, trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi ở đây xem bói đã là trái với lệnh cấm của bản công tử! Ngươi, dám cùng Giản gia ta đối nghịch?”

Diệp Viễn nghe xong vui vẻ, nói: “Lệnh cấm? Nơi này có chỗ nào ghi là cấm ta xem bói?”

Giản Vũ bỗng nhiên hai mắt nhắm lại, nhìn về phía tiểu cô nương kia nói: “Tiểu Nhiên, không bằng... Ngươi đến nói cho hắn biết, kết quả sẽ là cái dạng gì?”

Diệp Viễn nhíu mày, tò mò nhìn về phía tiểu cô nương.

Nhiên Nhi giống như là con thỏ nhỏ bị kinh sợ, sắc mặt trắng bệch, thấy mà yêu.

Thấy ánh mắt trưng cầu của Diệp Viễn, Nhiên nhi nghẹn ngào nói: “Công... Công tử, thật xin lỗi, đều... Đều là Nhiên nhi hại ngươi! Ngươi... Ngươi đi nhanh đi, nếu không... Nếu không bọn hắn sẽ đánh gãy chân của ngươi! Giản Vũ công tử cảnh cáo cha con chúng ta, nói nếu như ai ở đây xem bói thì sẽ đánh gãy chân họ.”

Giản Vũ đắc ý nói: “Tiểu tử, có nghe hay không? Không nên trách bản công tử, muốn trách, thì trách Tiểu Nhiên đi! Các người đánh gãy chân tên này cho bản công tử.”

Mấy người của Giản Vũ đồng loạt xông lên.

Mọi người xung quanh đều thấy một màn này, ai nấy đều lộ ra vẻ không đành lòng.

"Haiz, tiểu tử này cũng thật không may, thế mà chọc tới Đại Ma Vương Giản Vũ.”

“Nha đầu Tiểu Nhiên này cũng là số khổ, hai cha con bọn họ là đang bị đưa vào tuyệt lộ.”

“Ai bảo cái tên Đại Ma Vương Giản Vũ này trong lúc vô tình coi trọng nha đầu Tiểu Nhiên này, đây là tạo cái gì nghiệt chứ!”

...

Hiển nhiên, mọi người đều vô cùng kiêng kị cái tên Giản Vũ này.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên nhảy ra, bay thẳng về phía Giản Vũ!

“Giản Vũ, Trương Hạo Thiên ta liều mạng với ngươi! Ta có chết cũng sẽ không đem Tiểu Nhiên cho ngươi!”

Tiếng này đột nhiên vang lên, tất cả mọi người đều không có kịp phản ứng, khiến Giản Vũ giật mình kêu lên.

"Rầm.”

Đột nhiên, một bóng người chắn ở trước mặt Giản Vũ, một quyền đánh bay Trương Hạo Thiên.

Trương Hạo Thiên ngã trên mặt đất, máu tươi ói không ngừng.

Trương Hạo Thiên cùng lắm chỉ là là Thần Quân tầng hai, hơn nữa một cái chân còn bị gãy.

Thủ hạ của Giản Vũ kém nhất cũng là Thần Quân tầng một, Trương Hạo Thiên làm gì có phải đối thủ?

Diệp Viễn thấy một màn này, không khỏi nhíu lông mày lại.

Hắn cũng coi như hiểu rõ đầu đuôi sự tình.

Cái tên Giản Vũ này là coi trọng tư sắc của Trương Tiểu Nhiên, muốn chiếm thành của mình, thế nhưng mà Trương Hạo Thiên cùng Trương Tiểu Nhiên không đồng ý.

Thế là Giản Vũ liền cấm cha con bọn ở đây bày quầy bán hàng, làm ra một cái quy củ ai đến đây xem quẻ sẽ bị đánh gãy chân.

Hai cha con hai người không có sinh kế, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Trương Tiểu Nhiên không cam tâm, lúc này mới thừa dịp Giản Vũ không có mặt, kéo Diệp Viễn đến xem bói.

Nàng không biết Giản Vũ đã bố trí hết tai mắt, Diệp Viễn vừa đến ngồi là hắn ta đã biết.

Diệp Viễn vẻ mặt mờ mịt cứ như vậy không hiểu gì bị cuốn vào bên trong cuộc nháo này.

“Trương Hạo Thiên, ngươi đây là tại muốn chết!” “Các ngươi, trước đánh gãy chân tiểu tử cho ta, sau đó mang hai cha con bọn họ đi cho ta!” Giản Vũ lớn tiếng cả giận nói.

"Dạ!” Một đám thủ hạ lĩnh mệnh, nhìn chằm chằm lao về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Thiên Bình, đánh gãy chân tất cả bọn họ, ném ra ngoài!”

"Dạ, đại nhân!”

Ninh Thiên Bình lên tiếng, khí thế của Thần Quân tầng năm đột nhiên phóng ra ngoài, tất cả mọi người là biến sắc.

Diệp Viễn vừa vào thành cho nên không muốn quá mức rêu rao, cho nên bảo Ninh Thiên Bình thu liễm khí tức.

Giản Vũ cũng là nhìn thấy thực lực của Ninh Thiên Bình không mạnh, mới có thể lớn lối như thế.

Hắn ta làm sao nghĩ đến Ninh Thiên Bình tuổi còn trẻ như vậy mà đã Thần Quân tầng năm!

Những năm này, Ninh Thiên Bình đi theo bên cạnh Diệp Viễn, thực lực đột nhiên tăng mạnh, đã sớm đột phá đến Thần Quân tầng năm.

Hắn vừa ra tay, mấy tên cảnh giới Thần Quân sơ kỳ làm gì có thể là đối thủ?

Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết không dứt vang lên bên tai, toàn bộ đường đi trong nháy mắt loạn thành một cục.

Ninh Thiên Bình cũng không giết người, chỉ là mỗi người đều bị hắn đánh gãy chân.

Những thuộc hạ này nằm trên mặt đất, kêu rên khắp nơi.

Người vây quanh đều sợ ngây người.

“Người trẻ tuổi kia có lai lịch gì, thế mà mang theo một tên tùy tùng là Thần Quân tầng năm!”

“Thật sự là khôi hài, khí vận của người trẻ tuổi kia đến cả phẩm giai đều không vào, căn bản chính là cái phế vật, thế mà bên người lại có một cái Thần Quân tầng năm đi theo!”

...

Bọn họ vừa sợ hãi thán phục thực lực của Ninh Thiên Bình đồng thời những chủ quán kia cũng tò mò về thân phận của Diệp Viễn.

Không ít người âm thầm vận khởi thần nguyên, quan sát khí vận của Diệp Viễn, phát hiện quả nhiên giếng cổ không gợn sóng, liền một tia bọt nước đều lật không nổi.

Không ra gì!

“Đại nhân, tên này làm sao bây giờ?” Ninh Thiên Bình mười phần lạnh nhạt hỏi.

Khuôn mặt Giản Vũ đã sớm trắng bệch, hắn hoàn toàn ngờ rằng lần này lại đá trúng cục sắt.

“Ngươi dám động vào bản công tử? Bản công tử chính là người Giản gia! Ngươi đụng đến ta, chính là xúc phạm người có quyền thế ở Giản gia, ngươi phải suy nghĩ kỹ hậu quả!” Giản Vũ mặc dù sợ hãi, nhưng là vừa nghĩ tới thực lực của Giản gia, cái eo lập tức cứng lên.

Quả nhiên, Ninh Thiên Bình nghe xong, lập tức lộ ra vẻ do dự.

Lần này bọn họ tới đây chính là cầu Giản gia giúp đỡ, nếu như đắc tội Giản gia sẽ không có kế quả gì tốt.

Giản Vũ nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức đắc ý nói với Ninh Thiên Bình: “Tiểu tử, thực lực ngươi không tệ, về sau cùng bản công tử lăn lộn, tuyệt đối có tiền đồ hơn so với tên phế vật kia nhiều! Ta rất có trách nhiệm nói cho ngươi biết, tiểu tử kia căn bản chính là cái không khác gì phế vật!”

Ninh Thiên Bình nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.

Nếu như đại nhân là phế vật, vậy thế giới này này, tất cả đều là phế thải.

Hắn bật cười nói: “Ngu xuẩn, thuật quan khí của ngươi thật không tới nơi tới chốn! Chờ ngươi tu luyện tốt lại đến quan sát đại nhân, ngươi biết vì sao hắn nói con mắt của ngươi không có mù không!”

Lúc này, Diệp Viễn thản nhiên nói: “Còn chờ cái gì? Đánh gãy chân hắn, ném ra!”

Giản Vũ nghe vậy vẻ mặt đại biến, nói: “Ngươi... Ngươi thực có can đảm động thủ? Ngươi... Ngươi cần nghĩ kĩ hậu quả! Đụng đến Người Giản gia ta đều không có kết cục tốt!”

Diệp Viễn thản nhiên nói: "Chỉ bằng một chút thực lực của ngươi cũng xứng đại biểu cho Giản gia? Vậy Giản gia cũng chỉ có vậy! Thiên Bình, động thủ!”

"Dạ, đại nhân!”

Có mệnh lệnh của Diệp Viễn, Ninh Thiên Bình không do dự nữa, trực tiếp lướt qua đi, thuần thục đánh gãy hai chân Giản Vũ.

“A! Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận! A!” Trên đường cái truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Giản Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK