Dương Phan thăm dò Diệp Viễn, lộ ra vẻ tò mò.
Hàn Dũng lại cười rằng: “Ha ha, cũng may là Lão Dương đến kịp lúc, nếu không hôm nay chúng ta bị xử lý ở đây rồi. Sẽ có ngày ta sẽ khiến cho tên khốn Triệu Chiêu phải trả giá!”
Dương Phan trừng mắt nhìn hắn rồi nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi chỉ biết gây chuyện!”
Hàn Dũng hét lên kêu oan: “Chuyện này không liên quan đến ta! Ta đang nói chuyện với Diệp lão đệ thì có mấy tên kia xông vào. Nhưng đã nói lại rồi, Diệp lão đệ rất nghĩa khí, ta rất thích! Hừm, ta không thể bảo vệ được ngươi, nhưng Lão Dương chắc chắn có thể bảo vệ được ngươi!”
Dương Phan trừng mắt nhìn hắn, nói: “Chuyện này còn chưa kết thúc! Ngươi đừng quên, thế lực của hệ Ma Tượng ở Ảnh Nguyệt tông không nhỏ, có những người mà thậm chí đến ta còn không dám dụng đến họ.”
Vẻ mặt của Hàn Dũng thay đổi, lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Diệp Viễn vừa nghe xong thì trong lòng liền biết rõ, xem ra trong Ảnh Nguyệt tông cũng chia bè kéo phái.
Nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Với hệ thống Hoàng Linh Hư Giới này, có rất nhiều người xuất thân từ cùng một tông môn nên đương nhiên sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Chọc đến ba huynh đệ Triệu Thị là một điều xấu, chính là chọc đến tất cả những người trong hệ Ma Tượng.
“Hừ! Nói tóm lại thì từ nay về sau Diệp lão đệ chính là anh em của ta, ai dám động đến đệ ấy thì phải bước qua xác ta trước!” Hàn Dũng “hừ” một cách lạnh lùng.
Diệp Viễn mỉm cười khi nghe những lời đó: “Vậy thì cảm ơn Hàn huynh.”
Hàn Dũng liền cười: “Nhưng đã nói lại rồi, thực lực của Diệp lão đệ thật khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác. Không biết chừng thật sự có thể thi đỗ kỳ sát hạch nhập môn.”
...
Vô số cường giả Thần Quân cảnh tụ tập trước Sơn Môn.
Lúc này, ánh mắt của rất nhiều người đang cùng nhìn về một hướng.
Đó là một người nữ tử mặc một bộ đồ màu tím, làn da nõn nà, lông mày lá liễu, đôi môi đỏ hồng, có thể gọi là vô cùng tài hoa.
“Đó là Bách Lý Thanh Yên của Diêu Trì tông đúng không? Đúng là vô cùng xinh đẹp!”
“Nghe nói nàng chưa tới tám trăm tuổi mà đã là Thần Quân tầng chín Đỉnh Phong rồi, đây mới thật sự là thiên tài!”
“Lần này nàng ta tới tham gia kỳ sát hạch nhập môn của Ảnh Nguyệt tông, chắc là vì vị trí Hoàng Linh Thánh Điện?”
...
Diệp Viễn cũng hơi kinh ngạc, tư chất của Bách Lý Thanh Yên gần như ngang ngửa với Lãnh Thu Linh mà hắn gặp được ở núi Thông Thiên.
Đúng là thiên tài có ở khắp mọi nơi!
Tuy nhiên, có hai người trẻ tuổi bên cạnh Bách Lý Thanh Yên, hơi thở trên người họ không hề yếu hơn Bách Lý Thanh Yên là bao.
“Hai người này, một người là Đoàn Khinh Hồng, xuất thân từ Vân Kiếm tông, người kia là Chung Hàn Lâm, xuất thân từ Phi Hoa tông, thêm cả Diêu Trì tông của Bách Lý Thanh Yên, ba tông môn này đều là những tông môn xuất chúng của các tông môn cấp Thiên Thần! Nếu lúc này ba người họ gia nhập Ảnh Nguyệt tông, e rằng mục đích đều là vì vị trí Hoàng Linh Thánh Điện. Hừm, thế thì hay rồi, có vẻ như ngươi không có hi vọng để so tài với mỹ nhân như Bách Lý Thanh Yên rồi. Mặc dù ngươi được sinh ra với khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, nhưng mà thực lực thì kém quá.”
Khi Hàn Dũng nhìn thấy Diệp Viễn đang nhìn chằm chằm vào phía đó, hắn tiến tới đánh một cái không hề kiêng dè.
Diệp Viễn không khỏi trợn tròn mắt, hắn bắt đầu để ý đến đến Bách Lý Thanh Yên từ khi nào?
Khi đang nói chuyện, một đệ tử mặc trang phục không phải của Ảnh Nguyệt tông đi về phía Diệp Viễn.
Hàn Dũng thấy vậy thì vẻ mặt thay đổi, trầm giọng nói: “Là Tống Đinh, hắn ta là sư huynh của Triệu Thị huynh đệ!”
“Tiểu tử, nghe nói là ngươi đánh úp và phế đi chân tay của Triệu Hy, khiến đệ ấy không thể tham gia sát hạch lần này đúng không?” Tống Đinh hỏi với vẻ mặt u ám.
Diệp Viễn ra tay rất nặng, cho dù là uống đan dược cũng không thể khôi phục trong thời gian ngắn.
Trạng thái của Triệu Hy chắc chắn không thể tham gia đợt sát hạch này.
Mà bây giờ ở đây chỉ có mặt hai người là Triệu Chiêu và Triệu Thự.
Diệp Viễn nghe vậy thì liền cười: “Sư huynh hiểu lầm rồi.”
Vẻ mặt của Tống Đinh tối sầm lại: “Ngươi dám nói láo?”
Diệp Viễn lắc đầu, khẽ nói: “Ta không hề đánh úp hắn, ta đánh hắn một cách quang minh chính đại.”
Tống Đinh sửng sốt, sau đó nói một cách tức giận: “Tiểu Tử, ngươi dám trêu ta à?”
Diệp Viễn nói: “Ta chỉ đang nói sự thật mà thôi. Sao vậy, sư huynh muốn ra mặt giúp Triệu Hy à?”
Diệp Viễn biết rằng bởi vì bây giờ bọn họ đã vào trong Sơn Môn cho nên Tống Đinh sẽ không dám ra tay.
“Này, tiểu tử, xem ra là ngươi có chỗ dựa nên không biết sợ! Nhưng ngươi đừng quên rằng vòng đầu tiên của kỳ sát hạch nhập môn không cấm giết người! Tống Đinh cười một cách lạnh lùng.
Diệp Viễn nhìn Triệu Chiêu cùng Triệu Thự ở phía sau Tống Đinh, nói một cách coi thường: “Chỉ dựa vào hai thứ rác rưởi này thôi sao?”
Triệu Chiêu và Triệu Thự nghe vậy thì rất tức giận liền muốn ra tay đánh Diệp Viễn nhưng lại bị Tống Đinh ngăn lại.
“Tiểu tử, ngươi quả là có khí phách! Nghe nói ngươi xuất thân từ một tông môn nhỏ, e là vẫn chưa biết hệ Ma Tượng ở Ảnh Nguyệt môn hùng mạnh như thế nào đúng không? Nhưng mà ngươi cũng không nhất thiết phải biết, bởi vì ngươi sẽ không ra khỏi dãy núi Ảnh Nguyệt được đâu.” Tống Đinh cười lạnh lùng.
Diệp Viễn nhất thời không nói nên lời: “Sư huynh tới tìm ta chỉ để nói lời tàn nhẫn này hay sao? Thật ngây thơ.”
Tống Đinh đến là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ nịnh hót cầu xin của Diệp Viễn.
Không ngờ rằng Diệp viễn lại khiến hắn ta rơi vào thế khó xử.
Tên này chắc chắn là không biết sức mạnh của hệ ma tượng đáng sợ như thế nào nên mới cư xử như vậy.
Nhưng điều đó cũng không quan trọng, tiểu tử này chết chắc rồi!
Vẻ mặt Tống Đinh thay đổi, hắn ta nói một cách lạnh lùng: “Được, được lắm! Tiểu Tử, rồi thì ngươi cũng sẽ cảm nhận được cơn tức giận vô cùng đáng sợ của ta thôi!”
Những người khác nhìn thấy cảnh này mà bị sốc đến mức há hốc miệng.
Ngoại trừ tam đại môn phái ra thì sức mạnh của Ma Tượng tông đứng thứ nhất.
Họ có rất nhiều cường giả ở Ảnh Nguyệt tông, có thể nói rằng sức mạnh của họ là vô cùng to lớn.
Mà bây giờ, Diệp Viễn - một tên tiểu tử Thần Quân tầng năm lại dám khiêu khích hệ ma tượng.
Gan của tên nhóc này cũng to phết đấy chứ?
Hàn Dũng giơ ngón tay cái biểu thị ý khen ngợi: “Khá lắm, Diệp lão đệ, ngươi thật can đảm! Tống Đinh đạt đến một nửa cấp cường giả Thiên Thần, nửa bước chân của hắn đủ để bước vào các đệ tử trong tông môn rồi. Thế nhưng sợ rằng hắn ta sẽ phát động quan hệ của hệ ma tượng, khiến cho tất cả các đệ tử tham gia đợt sát hạch này đều sẽ chĩa mũi nhọn vào đệ.”
Dương Phan cau mày, nói: “Tiểu tử này cũng là kẻ chuyên gây rắc rối! Đôi lúc chịu thua thì đã sao? Có rất nhiều kẻ tham gia kỳ sát hạch nhập môn này có thực lực cao hơn ta, hơn nữa, mối quan hệ giữa Phi Hoa tông và Ma Tượng tông lại khá tốt, hắn có thể để Chung Hàn Lâm ra tay đối phó với ngươi, đến lúc đó thì ngay cả ta cũng khó mà chống lại được!”
Diệp Viễn cười rằng: “Ta đây thà chết đứng chứ không chịu sống quỳ, nằm mơ cũng đừng nghĩ đến chuyện ta sẽ khuất phục, muốn giết ta thì dựa vào bản lĩnh của mình mà tới giết ta đi! Hừm… kỳ sát hạch lần này Hàn huynh và Dương huynh hãy lập thành một đội đi, một mình ta tự thành một đội cũng được.”
Hàn Dũng nghe vậy liền tức giận nói: “Đệ đang nói cái gì vậy? Suy cho cùng thì chuyện này cũng là do ta mà nên, sao có thể bỏ rơi đệ chứ? Nếu đệ nói những lời này lần nào nữa thì đừng trách ta trở mặt!”
Diệp Viễn cảm thấy ấm áp trong lòng, vừa định nói thì bên tai lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng.
“Ngươi đã tham gia vào đội nào chưa? Nếu như chưa, vậy thì hãy lập thành một đội với ta đi!”
Diệp Viễn quay đầu lại nhìn, vậy mà lại là Bách Lý Thanh Yên?
Mọi người há hốc mồm, không dám tin cảnh tượng này là thật.
“Ha… ha ha, ừ thì… lập nhóm với đệ thì nguy hiểm quá, ta vẫn là nên bỏ rơi đệ thôi.” Hàn Dũng gượng cười, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười bí hiểm.