Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Đông Hải lo sẽ đánh rắn động cỏ gây ra sự chú ý của Diệp Hàng. Ngoại trừ Lưu An ra, vẫn chưa phái ai đi thăm dò. Nếu như bên đó có động tĩnh thì bên này sớm phải có tin tức rồi chứ.

Nhập mật khẩu: 9067
Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi?

Vạn Đông Hải trầm ngâm một lát nói: “Thôi được, ngươi phái người đi thăm dò đi.”

Vạn Đông Hải không lo Lưu An sẽ xảy ra chuyện, dù sao thì vẻ bề ngoài của hắn chẳng liên quan gì đến Tinh Túy Lâu, chỉ là một tên thợ săn yêu thú mà thôi.

Vạn Đông Dương nhận lệnh, chuẩn bị phái người đi thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài: “Lâu chủ, Đan sư, xảy ra chuyện rồi, có kẻ đến gây rối.”

“Rầm!

II

Cửa bị đẩy ra từ bên trong, Vạn Đông Hải lạnh lùng nói với chưởng quầy: “Là kẻ nào đến gây rối?”

Vạn Đông Doanh vừa nghe thấy có kẻ gây rối, lập tức hùng hổ đi ra: “Kẻ nào ăn phải gan hùm mật báo dám đến đây gây rối? Các ngươi làm ăn kiểu gì đấy?”

Chưởng quầy vẻ mặt đau khổ nói: “Bọn… bọn họ cũng không tính là đến gây chuyện, mà là… là đến chẩn bệnh.”

Nhìn thấy sắc mặt tối sầm lại của Vạn Đông Hải, chướng quầy nhanh chóng chữa lại: “Không không không, bọn họ… bọn họ mượn việc chẩn bệnh để đến phá dược phường.”

Vạn Đông Hải không kiên nhẫn được nữa nói: “Rốt cuộc người các ngươi nói là ai?”

Chưởng quầy run rấy trá lời: “Là… Là thiếu gia của Diệp gia, nhi tử của Diệp Hàng – Diệp Viễn.”

“Chỉ là một tên công tử bột vô dụng thôi mà đã dọa ngươi sợ mất mật như thế hả, ngươi là tên đầu heo sao?”

Vạn Đông Doanh vừa nghe đến tên Diệp Viễn vô dụng, hận không thể xé xác tên chưởng quầy này ra làm đôi.

“Được rồi, chúng ta ra trước xem thế nào.”

Vạn Đông Hải ra lệnh nói.

Ba người đi tới trước quầy, thì nhìn thấy một thiếu niên dáng vẻ nghênh ngang đang ngồi chỗ chờ chẩn bệnh. Vạn Đông Hải liếc mắt hung dữ nhìn chưởng quỹ, nhưng lúc này không phải lúc để phạt hắn.

Vạn Đông Hải đang định đối phó với Diệp Viễn, bỗng nhiên hắn choáng váng khi nhìn thấy Lưu An nằm dưới đất không khác gì con chó đã chết, điều này khiến hắn không khỏi bồn chồn trong lòng.

Diệp Viễn thấy Vạn Đông Hải xuất hiện, sau đó từ từ đứng dậy đi đến trước mặt hắn cười nói: “Vạn lâu chủ, hôm nay tiếu bối đến có chút đường đột, vẫn mong lâu chủ đừng trách phạt”.

Cơ mặt của Vạn Đông Hải đều co rúm lại, cố nén không cho Diệp Viễn một cái tát, gượng gạo cười đáp: “Đâu có đâu có, thì ra là hiền chất, ta cứ tưởng là tên tiểu súc sinh nào không có mắt, dám ngang ngược ở Túy Tinh Lâu của ta. Nếu hiền chất muốn đến thì nên báo trước đế bọn ta tránh việc thất lễ.”

Vạn Đông Hải tức giận đến nội thương nhưng ngoài miệng lại không thế mắng Diệp Viên là tiểu súc sinh. Ai cũng biết Túy Tinh Lâu và Dược Hương Các đều là ngầm tranh đấu với nhau nhưng trên mặt vẫn thế hiện sự hòa khí. Tất cả đều mở cửa kinh doanh, nếu thật sự muốn ra tay đánh nhau thì sau này ai dám đến chẩn bệnh nữa?

Trong lòng Diệp Viễn thầm chế giễu lòng dạ hẹp hòi của Vạn Đông Hải nhưng miệng thì vẫn nói cười: “Đâu có đâu có, ta đây cũng chỉ là nóng lòng muốn cứu người, bất đắc dĩ mới tới đây quấy rầy. Từ lâu đã nghe đan đạo của Vạn lâu chủ là đệ nhất Tân quốc, lần này hiền chất đến đây để mời người chữa bệnh.”

Diệp Viễn vừa dứt lời, Vạn Đông Hải hận không thể xé xác hắn ra. Nếu nơi này chỉ có người của Tinh Túy Lâu, hắn nói vậy thì cũng thôi đi. Nhưng Diệp Viễn hắn lại cố tình dẫn một đống người đến vây chặt tiền sảnh của Tinh Túy Lâu. Chẳng lẽ sợ người khác không biết hắn là đến Tinh Túy Lâu gây sự sao? Lúc này Túy Tinh Lâu đã náo nhiệt hẳn lên.

Trước mặt bao nhiêu người lại nói Vạn Đông Hải là đại Đan sư đệ nhất Tần quốc thì đúng là đáng lo ngại. Phải biết rằng đại Đan sư ở hoàng thành này không chỉ có hai người là Diệp Hàng và Vạn Đông Hải. Chưa nói đến trong hoàng thất cũng có một vị hoàng thúc điện hạ đại Đan sư. Lời này mà truyền đến tai hoàng thượng thì Vạn Đông Hải chẳng khác nào như ngồi trên đống lửa.

Mật thám của hoàng thất rải khắp Tân quốc, chỉ có quỷ mới biết trong số những người vây xem ở đây, liệu có tên mật thám nào của hoàng thất hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK