Mai Trăn ở Vạn Kiếm Tông chưa nói được mấy câu đã bị bắt giam lại, căn bản là mấy ngươi kia không coi ra gì.
Bây giờ Diệp Viễn lại nói chắc như đinh đóng cột, thậm chí phóng xuất ra cả Lam Phong, khiến cho bọn hắn không thể không tin.
“Nói như vậy, không phải là Vô Biên giới ta nguy cơ sớm tối sao?” Cố Thiên Hựu lấm bấm nói.
“Ha ha, ngươi biết là tốt! Có điều chúng ta vẫn còn một việc muốn hỏi ba người các ngươi, Mai Trăn trưởng lão u Vân Tông của bọn ta, có phải đã bị Vạn Kiếm Tông các người bắt giam lại hay không?” Ánh mắt Diệp Viễn nghiêm nghị hỏi.
Chỉ một câu nói, lập tức kéo ba người kia về với hiện thực.
Tân Nham cười lạnh đáp: “Vậy thì đã sao?”
Diệp Viền khẽ gật đầu, nói với Cổ Thiên Hựu và Lý Tuấn Kiệt: “Phải thì tốt, hai người các ngươi có thể quay về, còn cái gì đại sư huynh Tân Nham này thì ở lại u Vân Tông chúng ta làm con tin đi. Đến khi nào các ngươi thả cho Mai trưởng lão về, thì ngươi mới có thể trở về tông môn.”
Nghe được lời này cả ba người bọn hắn sững sờ, tên tiểu tử này cũng không khỏi quá không biết tự lượng sức mình đi.
“Giữ đại sư huynh lại? Ha ha, thật đúng là không biết sợ chém gió lớn quá đau đầu lưỡi! Không phải là ngươi cho rằng chỉ dựa vào tông chủ Hồn Hải tầng một kia của các ngươi là có thể giữ đại sư huynh lại đẩy chứ?” Lý Tuấn Kiệt cười lạnh nói.
“Ha ha…, thời gian các ngươi ở nam vực quá lâu nên đã biến thành ếch ngồi đáy giếng hết rồi hay sao? Các ngươi có biết, thực lực của đại sư huynh mạnh cỡ nào không?” Cổ Thiên Hựu giống như là đã nghe được chuyện gì rất buồn cười vậy, cười đến nỗi không ngậm được miệng.
Ngay cả chính Tân Nham cũng lắc đầu cười nói: “Ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình!”
Diệp Viễn lại bình đạm tiếp lời: “Ta nói rồi, đệ tử đấu với đệ tử, đám hàng như các ngươi lấy đâu ra tư cách để tông chủ của chúng ta phải đích thân ra tay?”
“Ngươi? Ngươi sẽ không thật sự cho rằng lĩnh ngộ được Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết, thì có thể là đối thủ của bọn ta đó chứ?” Tân Nham đứng chắp tay, vẻ mặt giễu cợt nói.
Lĩnh ngộ được chân ý thì đã sao?
Hắn cũng lĩnh ngộ được chân ý, hơn nữa dường như hắn còn cao hơn một đại cảnh giới so với Diệp Viễn.
Khoảng cách thực lực khác xa như vậy, mà tên tiểu tử này lại muốn đánh bại cả mình?
Diệp Viễn nhếch miệng cười nói: “Cứ thử xem sao!”
“Hay cho một tên tiểu tử cuồng vọng, cũng không nên thử hết cả cái mạng nhỏ của mình!” Cổ Thiên Hựu hừ lạnh.
Tân Nham lại cười nói: “Thú vị, ta cho ngươi cơ hội này!”
“Ha ha, vẫn là đại sư huynh rộng lượng. Ta muốn xuất thủ rồi, ngươi tiếp cho tốt! Cửu Kiếm Quy Nhất, Bán Nguyệt Trảm!”
Diệp Viễn cũng không nhiều lời, trong nháy mắt đã thi triển Bán Nguyệt Trảm của cửu Kiếm Thức.
Theo sự đột phá Hóa Hải cảnh của Diệp Viễn, Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm của hắn cũng càng trở nên cường đại hơn!
Bất luận là Cửu Kiếm Thức hay là Thiên Lưu Phi Hoa, đều tiêu hao của Diệp Viễn vô số tâm huyết. Thực lực càng mạnh, uy lực lại càng lớn.
Ban đầu Diệp Viễn dùng chiêu này khiến cường đại như Triệu Thừa Càn cũng thê thảm không chịu nổi, thực lực của Tân Nham này có mạnh hơn nữa, cũng không vượt qua Triệu Thừa Càn được.
Chiêu thức của Diệp Viễn vừa xuất ra, trong nháy mắt nụ cười trên mặt Tân Nham đã bị thay thế bằng vẻ ngưng trọng!
Không phải Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết!
Vừa rồi tên tiểu tử này đối phó với Lý Tuấn Kiệt, vậy mà lại vẫn còn ấn giấu thực lực!
“Thiên Kiếm Mênh Mông!”
Tân Nham lập tức thu lại lòng khinh thường, vừa ra tay chính là võ kỹ sắc bén vô cùng.
Chiêu Thiên Kiếm Mênh Mông này là võ kỹ vô cùng lợi hại của Vạn Kiếm Tông, kết hợp với công pháp của Vạn Kiếm Tông, nhìn khắp Vô Biên Giới cũng là kiếm chiêu thuộc hàng số một số hai.
Hóa Hải Cảnh Diệp Viễn thi triển Bán Nguyệt Trảm, mạnh hơn nhiều so với lúc ở Cuồng Phong Giới!
Trong nháy mắt hai đạo công kích liền va vào nhau, vậy mà Bán Nguyệt Trảm lại đánh bại Thiên Kiếm Mênh Mông của Tân Nham dễ như trở bàn tay!