Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khả năng suy đoán và quan sát của Diệp Viễn mạnh gấp nhiều lần so với Triệu Dục Dương, nhưng cũng suýt chút nữa đã phải dùng cạn hồn lực mà cũng tìm không ra sự dao động này, có thể thấy độ khó của trận pháp này lớn tới mức nào.

Diệp Viễn nhanh chóng lướt đến trước mặt tên kiếm khôi đó, nhưng nó vẫn không phát hiện ra mà tuần tự vung thanh trường kiếm trong tay.

Một cuộc tấn công như mưa vô cùng cường đại rơi xuống vị trí mà Diệp Viễn đang đứng, nhưng Diệp Viễn lại có thể xảo diệu né tránh.

Đúng lúc này, sự dao động lại xuất hiện lần nữa.

Chính là lúc này!

Diệp Viễn không chút do dự, chĩa ngay Thương Hoa kiếm về phía tên kiếm khôi đó!

Đường kiếm vừa nhanh vừa chuẩn xác, mục tiêu không phải là bản thân con rối mà là trường kiếm trong tay nó.

Chỉ nghe một tiếng “choang”, trường kiếm của kiếm khôi đã bị một kiếm của Diệp Viễn hất văng!

Lũ kiếm khôi còn lại đang chờ hiệu lệnh của cuộc tấn công tiếp theo lại đột ngột dừng lại, động tác ngừng ở giữa không trung.

“Phù…” Diệp Viễn thở phào một hơi rồi thu lại Thương Hoa kiếm.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào những con rối này đã hao hết nguyên lực, không còn di chuyển được nữa?” Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi.

“Không đúng! Vừa rồi Diệp Viễn đã ra tay, đây là lần đầu tiên hắn ra tay, lẽ nào… là do hắn gây ra sao?” Mạc Vân Thiên nói.

“Không phải chứ? Chỉ ra tay một lần duy nhất lại có thể khiến cho cả đám con rối này đều dừng lại hết sao?”

“Cái này…ta cũng không hiểu, có thể là hắn đã phá giải được trận pháp rồi chăng?”

Mai Trăn cũng vô cùng ngạc nhiên, hắn cẩn thận luồn lách qua từng con rối đang đứng trơ ra như khúc gỗ, mà đi tới chỗ Diệp Viễn.

“Diệp Viễn, ngươi không sao chứ?” Mai Trăn ân cần hỏi.

“Đệ tử vẫn Ổn, suýt chút nữa chơi quá trớn rồi, ha ha.” Diệp Viễn cười khổ nói.

Diệp Viễn cũng là bực bội mà muốn so kè với Lục Lâm Phong, mà suýt chút nữa bỏ mạng trong trận pháp này.

Song Diệp Viễn lại cảm thấy xứng đáng khi có thể vượt qua lần nguy hiểm này, bởi hắn không những có thể hoàn toàn khống chế được những con rối kiếm khôi này, mà hơn nữa còn có thế lĩnh ngộ được Tiểu cửu Chuyển Liên Hoàn Trận.

Có được đám kiếm khôi này, cho dù Diệp Viễn có gặp cường giả Hóa Hải cảnh cũng sẽ không phải sợ.

Mai Trăn cũng thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Không sao là tốt, không sao là tốt rồi. Đúng rồi, vừa rồi ngươi đã làm gì? Đám kiếm khôi này là như thế nào?”

Nghe Mai Trăn hỏi như vậy, Diệp Viễn không trả lời ngay, mà chỉ cười rồi đi tới trước mặt tên kiếm khôi ban nãy, sau đó đưa hồn lực vào trong tên kiếm khôi đó.

Tuy trước kia Lục Lâm Phong không cho Diệp Viễn con rối kiếm khôi nào, nhưng cũng không quên khoác lác trước mặt hắn, cho nên Diệp Viễn cũng có rất nhiều hiểu biết về chúng.

Khống chế con rối là một việc rất hao tổn hồn lực, Diệp Viễn chỉ cần để lại hồn lực của mình vào lạc ấn bên trong kiếm khôi, là có thể điều khiển được chúng.

Nhưng khi thần hồn của Diệp Viễn thâm nhập vào bên trong não của kiếm khôi, sắc mặt hắn liền trở nên vô cùng cổ quái.

Hư ảnh của một người trẻ tuổi xuất hiện trước mặt Diệp Viễn, người này không phải là con hàng Lục Lâm Phong kia thì còn ai vào đây nữa?

Hư ảnh này vốn không phải là thần hồn của Lục Lâm Phong, mà chỉ là một tia tàn niệm do hắn để lại mà thôi.

Chứng tỏ là Lục Lâm Phong này muốn nói điều gì đó cho người đời sau biết.

Chỉ có điều Lục Lâm Phong có tính toán thế nào, cũng không ngờ được rằng người đó lại là Cơ Thanh Vân chuyển thế trùng sinh!

“Tiểu hữu, ngươi có thể nhìn thấy ta, chứng tỏ ngươi đã lĩnh ngộ được Tiểu Cửu Chuyển Liên Hoàn Trận, coi như đã trở thành truyền nhân của ta. Nếu như sau này ngươi có thể phá vỡ hư Không tiến vào Thần Vực, thì có thể tới tìm ta. Nhớ kỹ, ta chính là Đại Diễn chân nhân…”

Chỉ là một lời nhắn, nói xong, hư ảnh đó liền tan biến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK