cả sảnh đường yên tĩnh…
Sự bổ nhiệm này của Thiên Phong tới quá đột ngột, tất cả mọi người không có chút chuẩn bị tâm lý nào, bao gồm cả tông chủ Lạc Thanh Phong bên cạnh hắn.
Làm Thái Thượng trưởng lão của tông môn, Thiên Phong thậm chí có quyền phế lập tông chủ, lại càng không cần phải nói chỉ là một chức phó đường chủ rồi.
Diệp Viễn cũng không có chuẩn bị tâm lý, bị cái bổ nhiệm này khiến cho sửng sốt hồi lâu.
Yên tĩnh kéo dài khoảng mười giây, rốt cục có người lên tiếng phản đối.
Dẫn đầu lên tiếng phản đối lại là Lăng Phá Thiên: “Sư thúc, Diệp Viễn chỉ là đệ tử mới nhập môn, cho dù hắn có chút thiên phú đan đạo, thế nhưng bỗng nhiên lập làm Phó đường chủ, có phải có chút qua loa rồi hay không?”
“ừm? Ý của ngươi là, lão hủ ta ngu ngốc, nhìn người không rõ?” Thiên Phong cau mày nói.
Lời này có chút nặng, hắn là muốn trực tiếp đè sự phản đối xuống.
Mặc dù gương mặt Lăng Phá Thiên vẫn luôn không có biểu cảm gì, nhưng lúc này sắc mặt cũng có chút khó coi.
“Phá Thiên không dám! Phá Thiên chỉ là đang luận sự!” Lăng Phá Thiên hiển nhiên là người tính tình bướng bỉnh.
Lúc này, u Dương Vũ cũng đứng ra: “Sư thúc, Diệp Viễn mới Linh Dịch tầng hai, Đan sư sơ cấp, có tài đức gì làm chức phó đường chủ này?”
Hai vị đường chủ đều đứng ra phản đối, dũng khí của mọi người cũng lập tức mạnh lên, cả đám đều đứng ra phản đối.
Nhất là u Dương Minh và Diêu Thiên, hai người này là hung hăng nhất.
Trong số những trưởng lão này, thật ra có không ít người đều khó chịu với thái độ trước đó của Diệp Viễn.
Theo bọn hắn nghĩ, mặc dù người trẻ tuổi Diệp Viễn kia có tài hoa, nhưng là quá không biết trời cao đất rộng, quá cuồng vọng, lấy đâu ra tư cách làm phó đường chủ?
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tuổi Diệp Viễn còn rất trẻ, tư lịch quá nhỏ bé, căn bản không xứng làm phó đường chủ!
Một tên thiếu niên mười mấy tuổi đã cưỡi lên đầu những trưởng lão như bọn họ, về sau bọn hắn nên cư xử như thế nào?
Những lão đầu tử trên trăm tuổi này, nhìn thấy Diệp Viễn còn phải cung cung kính kính gọi một tiếng “Phó đường chủ” sao?
Làm sao có thể?
Tâm trạng tốt đẹp của Thiên Phong bị phá tan không còn sót lại chút gì.
Đương nhiên hắn biết bổ nhiệm Diệp Viễn làm phó đường chủ có chút đột ngột, nhưng là hắn biết trình độ của Diệp Viễn đủ để đảm đương chức vụ này!
Mấy ngày nay hắn và Diệp Viễn nól chuyện rất nhiều, mặc dù Diệp Viễn vẫn luôn dùng lễ nghĩa của đệ tử đối với với hắn, ngôn từ cũng vô cùng áp chế, nhưng vẫn là trong bất tri bất giác để lộ ra tri thức uyên bác của hắn trên đan đạo!
Những thứ mà Diệp Viễn nói, đều vượt xa khỏi phạm vi hiểu biết của Đan sư, thậm chí vượt qua cả chuẩn Đan Vương!
Hắn tới làm phó đường chủ, tuyệt đối là có đủ năng lực!
Thậm chí Thiên Phong còn có loại cảm giác, chỉ là bởi vì cảnh giới của Diệp Viễn không đến, mới không cách nào luyện chế đan dược cấp ba và chuẩn cấp bốn! Nếu như cảnh giới của Diệp Viễn đầy đủ, luyện chế đan dược cấp ba và chuẩn cấp bốn sẽ dễ như trở bàn tay!
Hơn nữa Thiên Phong còn có một loại suy tính khác, trọng dụng Diệp Viễn cũng cho thấy tông môn hết sức coi trọng hắn, chuyện này đối với giao hảo với sư phụ thần bí kia sau lưng Diệp Viễn, khẳng định là có nhiều chỗ tốt!
Sư phụ của Diệp Viễn, nhất định là nhân vật cấp Đan Hoàng, thậm chí có thể là Đan Hoàng cao cấp như u Dương Thác Thiên!
Loại nhân vật này, dù chỉ là hơi chiếu cố u Vân tông một chút, cũng có thể để tông môn được ích lợi không nhỏ!
Những tên ngu ngốc này cái gì cũng không hiểu, còn hung hăng phản đối, Thiên Phong càng là giận không chỗ phát tiết.
Một bàn tay Thiên Phong đập vào trên bàn trà bên cạnh ghế bành, bàn trà bằng gỗ Huyền Cương cứng cỏi dị thường lập tức hóa thành bột mịn.