Xưa nay Diệp Viễn không hề giải thích chính mình cũng không muốn giết người, như vậy giống như ra vẻ mình kiêng kỵ đối phương.
Đừng nói là đối mặt cường giả cấp sáu, coi như là cường giả cấp chín đứng ở trước mặt Diệp Viễn, hắn cũng sẽ không cúi đầu!
Đây là ngạo khí của một vị Đan Đế đỉnh phong, cũng là sự ngông ngênh của chính Diệp Viễn!
Tự mình muốn giết người nên giết!
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Trong mắt Lang Hồn lóe lên một vệt kinh ngạc, thậm chí… còn có cả một tia kiêng kị đối với thái độ giải thích cũng lười của Diệp Viễn.
Điểm này, e là ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.
ở Thanh Sơn Vực này ai dám ngang tàng trước mặt hắn như vậy, làm sao thì cũng phải giải thích một chút chứ?
Nhưng tên tiểu tử trước mắt này lại dám ngông cuồng như thế!
Cái tên này là trẻ con miệng còn hôi sữa, vẫn chưa rành thế sự sao?
Có điều bị một tên tiểu bối khinh miệt như vậy, Lang Hồn biết để mặt mũi chỗ nào, nên ngữ khí hẳn hơi trầm xuống nói: “Tiểu tử, đừng nói lão phu không cho ngươi cơ hội. Lang Nha là truyền nhân của tộc Hắc Phong Yêu Lang ta, ngươi muốn động đến hắn, nhất định phải trả một cái giá tương ứng!”
Ánh mắt Diệp Viễn ngưng lại, nhàn nhạt nói: “Ra tay đi!”
Diệp Viễn quyết định, cho dù có phải ra hết lá bài tẩy, hẳn cũng phải gặm đến một cái chân sói!
Lang Hồn lại sững sờ, tiểu tử này… còn thật là khiến người ta không biết nói
gì!
Rõ ràng hắn không có ý muốn giết người, lẽ nào tên tiểu tử này nghe không hiểu?
Nếu hắn thật sự muốn giết người thì sẽ phí nhiều lời với Diệp Viễn như vậy làm gì?
Đương nhiên không phải là Diệp Viễn không thấy được, hắn cũng biết đối phương chờ hắn cho cái bậc thang để bước xuống.
Thế nhưng ở trong mắt Diệp Viễn, đối phương không xứng!
Không có ai có thể làm cho Diệp Viễn hắn cúi đầu!
“Hừ! Tiểu tử, ta biết trên người ngươi mang huyết thống cực kỳ thuần khiết của Long tộc, cũng nhất định lấy đó làm kiêu ngạo. Đã như vậy, ta sẽ lấy huyết thống thần thú đến trừng phạt ngươi! Để ngươi biết, Long tộc chưa trưởng thành lên cũng chẳng là cái thá gì!” Lang Hồn hừ lạnh nói.
Diệp Viễn sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, một luồng uy thê’ che ngợp bầu trời bao phủ tới chỗ hắn.
Loại uy thế này giống y như lúc trước hắn phóng thích Long uy, thế nhưng không nghi ngờ chút nào, cỗ uy thế của thần thú này mạnh hơn hắn phóng ra quá nhiều quá nhiều!
Đây mới thực sự là uy thế của thần thú!
Huyết thống của Hắc Thiên Thần Lang vừa ra, ai dám cùng so tài!
Sau một khắc, hết thảy yêu tộc ở đây ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có!
Mà huyết thống của Chân Long ở trong cơ thể Diệp Viễn lại tự động dâng trào lên dưới cỗ uy thế của thần thú này!
Đột nhiên, Diệp Viễn cảm thấy cả người đều nóng bừng lên.
Hắn có cảm giác dường như mỗi một tế bào đều đang thiêu đốt.
Mà hết thảy những thứ này không hề nằm trong sự khống chế của hắn, đều do bản thân long huyết trong cơ thể hắn chủ đạo!
Thế nhưng Diệp Viền cũng không hề áp chế mà mặc cho nó làm gì thì làm.
Diệp Viễn biết, tuy hắn đã đánh tan ý chí của Chân Long trong long huyết, thế nhưng sự kiêu ngạo trong huyết thống của Long tộc vẫn không thể nào để loại huyết thống Hắc Thiên Thần Lang rác rưởi này áp chế!
Vì lẽ đó nên nó tự mình khởi động rồi!
Huyết thống Hắc Thiên Thần Lang trong cơ thể Lang Hồn cực kỳ đậm đặc, thêm vào cảnh giới áp chế, xương cốt Diệp Viễn đều bị ép tới nỗi vang lên tiếng kêu “Khanh khách”.
Thế nhưng sự kiêu ngạo trong huyết thống của Long tộc lại không cho phép có một chút sỉ nhục nào!
Không phải không thừa nhận, huyết thống Hắc Thiên Thần Lang của Lang Hồn cực kỳ thuần chủng, hoàn toàn không phải loại rơm rác như Lang Nha có thể sánh được.
Diệp Viễn thì trái lại. Tuy huyết thống của Long tộc trong cơ thế hắn vô cùng thuần chủng, thế nhưng còn một phần lớn vẫn chưa bị thân thể luyện hóa.