Hôm nay Cừu Ảnh cảm thấy gặp phải hàng loạt sự việc quá tà môn. Đây rõ ràng là một nhiệm vụ cực kỳ đơn giản, tại sao lại trở nên quỷ dị nhưthế?
“Ngươi và ta vốn không thù không oán, có lẽ ngươi thay người có tiền của kia diệt trừ tai họa, vốn dĩ ta chỉ muốn bắt ngươi đế thử nghiệm nhưng ngươi lại dám đánh chủ ý lên Lục Nhi thì đừng trách ta lấy mạng của ngươi.” Diệp Viễn để lộ hàm ý nổi.
Lúc này, Diệp Viễn uống một viên đan dược, viên đan dược này là hắn trước khi lên đường đã luyện chế được.
Nếu đã biết chuyến đi lần này nguy hiếm thì Dỉệp Vỉền ắt phải chuẩn bị chu toàn.
Viên đan dược này tên là Ngũ Hành Thông Linh Đan, nó được luyện từ năm dược liệu có dược tính khác nhau đó là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thố. Người có tu vi Nguyên Khí sau khi sử dụng có thế tăng một bậc thực lực trong vòng một khoảng thời gian!
“Ha ha, thật là buồn cười! Ta lại muốn xem xem, một tên tiếu tử Nguyên Khí tầng ba như ngươi làm sao lấy được mạng của ta?”
Tâm trạng của Cừu Ảnh bây giờ không nhẹ nhõm như hắn thể hiện ra bên ngoài. Trên thực tế hắn chỉ là dùng ngôn ngữ nhưthế để động viên bản thân và xua tan đi tâm trạng lo lắng trong lòng mà thôi.
Chính vào lúc này Cừu Ảnh rút kiếm ra khỏi vỏ.
Cừu Ảnh là sát thủ, đế giết chết đối thủ hắn sẽ khồng chừa thủ đoạn nào. Không có aỉ nói đối đầu trực diện thì không thề đánh lén, lúc trước Cừu Ảnh vần còn đang cười lớn nói chuyện mà lúc sau kiếm của hắn đã ở trước mặt Diệp Viền.
“Diệp huynh (thiếu gia) cấn thận!” Đường Vũ và Lục Nhi cùng nhau hỏ lớn.
Có điều tiếng hô lớn của bọn họ lại không nhanh bằng kiếm của Cừu Ảnh. Khi bọn họ kịp phản ứng lại thì kiếm của Cừu Ảnh đã đảm xuyên qua cơ thế của Diệp Viền.
“Thiếu gia!”
“Diệp huynh!”
Đường Vũ và Lục Nhỉ nhìn thấy tình cảnh này, tan nát cõi lòng gào to.
Cừu Ảnh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, rõ ràng kiếm của mình đã đâm qua cơ thế của Diệp Viễn nhưng tại sao trên tay lại không hề có chút cảm giác nào?
Cho nên Cừu Ảnh mới rút kiếm nhanh như thế, không chỉ bởi vì sự cấn trọng của hắn mà càng là bởi vì dự cảm bất thường trong lòng hẳn càng lúc càng lớn.
Hắn nhìn thấy sự tự tin trong mắt Diệp Viễn khi ăn đan dược kia, tuy rằng hắn không tin Diệp Viễn ăn viên đan dược đó có thế uy hiếp được tới hắn, nhưng sự cấn trọng khiến hắn không do dự mà rút kiếm.
Chỉ có người chết mới khiến cho người khác yên tâm.
Nhưng mà rõ ràng chính mình đã giết Diệp Viền, tại sao cảm giác mơ hồ trong lòng vẫn còn bất an.
Lúc này, cơ thể Diệp Viễn bị Cừu Ảnh đâm trúng dần dần tan ra, biến thành hư vô.
Thứ mà Cừu Ảnh đâm trúng lại là một đạo tàn ảnh.
“Này, ngươi quay lưng về phía kẻ địch như thế là vô cùng nguy hiếm đấy biết không.” Giọng nói của Diệp Viễn khiến cơ thế Cừu Ảnh cứng đờ.
Làm sao có thế chứ? Rõ ràng đã đâm trúng hán.
“Thuấn Thiểm! Quả nhiên là Thuấn Thiếm!” Đường Vũ kinh ngạc nói.
“Thiếu gia, may quá thiếu gia vẫn ổn!” Lục Nhi vui vẻ nói.
“Ha ha, đương nhiên là không sao, thiếu gia nhà ngươi sao có thể chết một cách dễ dàng nhưvặy được.” Diệp Viền cười nói.
“Ngay cả bộ pháp khó như thế mà Diệp huynh còn có thế học được, hơn nữa còn vận dụng xuất thần nhập hóa như vậy, đúng là thiên tài!” Đường Vũ khâm phục nói.
“Trò mèo mà thôi.’
Đối với người khác mà nóỉ, Thuấn Thiếm là một môn bộ pháp vỏ cùng tinh thảm, khó mà lĩnh ngộ. Nhưng đối với Diệp Viền mà nói, cấp bậc của loại bộ pháp này đơn giản là dễ như trở bàn tay.
Thuấn Thiềm nhìn qua có vẻ lợi hại, thực ra chỉ là một loại xê dịch gián tiếp trong một phạm vi hẹp, võ kỹ cấp một mà thôi, không coi là cao thâm gì.
Có điều loại bộ pháp ám hợp thiên đạo này tuy dễ học nhưng rất khó để đạt tới trình độ tinh thông, người bình thường muốn luyện thành thục vỏ cùng khó. Cho nên ở Học Viện Đan Võ, Thuấn Thiếm cũng là một vồ kỹ vỏ cùng cao minh, người luyện thành nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay.