“Không thể nào! Thứ âm tiết gì mới có thể tiêu diệt một lực hồn giới đáng sợ đến thế? Lại là thứ gì, khiến cho thần hồn của hắn khôi phục trở lại?” Bùi Khôn không tin.
Nạp Lan Hồng lắc đầu, hiển nhiên cũng có điểm không hiểu.
Hắn chỉ mơ hồ suy đoán, nhưng thủ đoạn của Diệp Viễn, căn bản là hắn không nhìn rõ được.
“Cứ tiếp tục quan sát là được, nếu quả thật là bới âm tiết kỳ quái kia, lần tiếp theo nhất định hắn sẽ dùng.” Nạp Lan Hồng nói.
Diệp Viễn cũng vô cùng kinh ngạc, hắn không thể ngờ tới, âm tiết này lại có uy năng mạnh đến thế, trực tiếp tiêu diệt luôn hồn kiếp!
Lão gia hỏa Long Đằng này, có vẻ vẫn đang chú ý tới mình.
E rằng việc tu luyện thần hồn trong Hạo Thiên Tháp đều đã rơi vào trong mắt lão.
Long Đằng nói xong câu kia liền không lên tiếng nữa, như thể lại tiến vào giấc ngủ say rồi.
Mặc Diệp Viễn hô hoán gọi thế nào, lão đều không trả lời một tiếng.
“Thôi quên đi, bây giờ thì chuyện ứng phó hồn kiếp vẫn là quan trọng nhất, đợi sau này rảnh lại tìm hắn cũng chưa muộn.” Diệp Viễn thầm nghĩ.
Sự cường đại của văn tự thần minh đã vượt xa tưởng tượng của Diệp Viễn.
Mặc hồn kiếp cường đại cỡ nào, đến trước mặt hắn liền luôn bị một âm tiết đánh tan.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng kiếp vân cũng tản đi, trải qua trận chiến sinh tử, Diệp Viễn đã vượt qua hồn kiếp.
Cảm thụ thần hồn của mình, Diệp Viễn giật mình không thôi.
Thần hồn của hắn rõ ràng chỉ là mới ở cảnh giới Đan Tông sơ kỳ viên mãn, thế nhưng luận cường độ, chỉ e đã không kém gì Đan Tông hậu kỳ.
Văn tự thần minh này, quả là thần diệu vô cùng.
Diệp Viền tự nhận mình có thế nói là có nghiên cứu cực kỳ thấu triệt về thần hồn, nhưng văn tự thần minh xuất hiện, đã lật đổ hết mọi hiểu biết của hắn.
Điều càng làm Diệp Viễn kinh ngạc hơn là, Long Đằng thế mà lại biết đến những văn tự thần minh màu vàng kim đó!
Người này, dường như còn cất giấu rất nhiều bí mật!
Cơ Chính Dương nghiên cứu những văn tự màu vàng kim này rất nhiều năm, cũng không biết chúng được gọi là văn tự thần minh, ấy vậy mà Long Đằng lại biết!
Diệp Viễn đã sớm bị hồn kiếp đánh bay lên bờ, chờ khi hắn hồi phục tinh thần sau niềm vui đột phá thành công, bỗng nhiên cảm nhận được vài ánh mắt quái dị đang quan sát mình.
“ủa? Có chuyện gì vậy? Nhìn ta làm gì?” Diệp Viễn vờ nghi hoặc.
“Diệp Viễn, ngươi thật là, thủ đoạn ùn ùn không dứt nha! Vừa rồi ta còn tưởng ngươi nhất định phải chết cơ đấy, ai dè đến thời điểm quyết định ngươi lại vượt qua được rồi.” Dương Tiêu nói.
“Ha ha, chỉ là may mắn chút thôi mà.” Đối với điều này, Diệp Viễn không muốn đề cập đến nhiều.
Văn tự thần minh và chuyện sống lại, đều là bí mật giấu kín trong lòng, không có khả năng nói với người khác.
Nhưng cũng may Dương Tiêu không có ý hỏi nhiều, mấy người bọn họ đều là thiên tài tuyệt đỉnh, biết rõ đạo lý ai cũng có bí mật không muốn tiết lộ.
Chỉ là, đánh giá của bọn họ về thủ đoạn của Diệp Viễn càng thêm sâu sắc.
“Quấy rối mọi người tu luyện, thật sự xin lỗi, Diệp mỗ đã đột phá xong rồi, chúng ta tiếp tục chứ?” Diệp Viễn cười nói.
Hàn Phong và Trương Thiên Dực đều gật đầu, thả người nhảy xuống, tiến vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì.
Nhưng hai người này sau khi vào nước, sắc mặt lại trở nên cực kỳ thống khổ. Hiển nhiên, bọn họ sẽ không nhịn được bao lâu nữa. Nếu không có gì bất ngờ, bọn họ hẳn sẽ dừng lại ở khảm thứ ba.
Diệp Viễn cũng không nói gì thêm, trực tiếp nhảy vào.
Diệp Viễn tiến vào khu vực khảm thứ hai, lại phát hiện nước ao nơi này đã hoàn toàn không có ích gì cho mình.
“Xem ra, đột phá Vô Lượng cảnh, lần thứ hai kích phát lực long huyết, võ luận là nguyên lực hay là thân thể đều tăng lên rất mạnh, cho nên khảm thứ hai đã vô dụng với ta rồi.” Diệp Viễn thầm nghĩ.