Ngũ Lôi Cương Pháp đã không còn tác dụng vậy thì hắn dứt khoát áp qua là được.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Trên mặt Vương Phàm hiện lên một vệt dữ tợn, muốn đem Diệp Viễn đập cho tan xương nát thịt.
“Ha ha… cho ngươi chết này! Bây giờ, không nhảy nhót được nữa rồi đi?”. Vương Phàm cười điên cuồng.
“ừm? Hám Sơn tiền bối đang làm gì vậy? Nếu ta là ngươi, bây giờ vẫn nên nhanh chóng tìm cách thoát thân đi thôi!”
u Vân tông bên này, lại có một Diệp Viễn hiện ra, hóa ra vừa rồi chỉ là thân ngoại hóa thân.
Sắc mặt Vương Phàm thay đổi, trầm giọng nói: “Thân ngoại hóa thân?”
Tiếp đó hắn đã không còn thời gian để kinh ngạc nữa, bởi vì vào lúc này, một đạo tia chớp to lớn từ trong tầng mây bỗng hiện ra, đánh thẳng xuống người Vương Phàm.
Tất cả mọi người còn đang bị cảnh tượng này làm cho kinh hoảng, đạo tia chớp đó đã che mất Vương Phàm rồi.
Tia chớp vừa chớp một cái liền tan, nhìn lại thì Vương Phàm đã biến thành một mảnh than cốc, triệt để không còn tiếng động.
Vương Phàm đến cả kêu thảm cũng không kịp kêu ra, cứ như vậy bị giết chết trong nháy mắt.
Sau khi tia chớp đánh xuống, đám mây đến nhanh tiêu tan cũng nhanh, như thể trước nay chưa từng xuất hiện vậy.
Dư Phong xem một màn này không khỏi cảm thấy lạnh run, thực sự quá đáng sợ.
“Rốt… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Dư Phong lẩm bấm nói.
Đến giờ hắn vẫn không hiểu tại sao thiên kiếp lại đến.
Tâm mắt của Dư Phong bất giác nhìn về hướng Diệp Viễn, hình như tên tiểu tử này biết cái gì đó.
Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn tuy rằng rất mạnh, nhưng cảnh giới của hắn quá thấp, căn bản không thể tạo ra uy hiếp đối với Vương Phàm.
Hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, sâu sắc cảm thấy, nếu nói trận vừa rồi là một chọi một thì chính là một cái vố đau.
“Diệp Viễn, rốt cục ngươi đã làm cái gì?” Ánh mắt Dư Phong nhìn sang Diệp Viễn tràn ngập sợ hãi.
Đúng, vậy mà một vị cường giả Hóa Hải Cảnh lại cảm thấy sợ hãi trước một tên võ giả Linh Dịch cảnh.
Tên tiểu này, thực lực quá quỷ dị.
Diệp Viễn cười nói: “Tự mình nghĩ đi, ta không có nghĩa vụ phải giải thích cho ngươi. Bây giờ ngươi muốn thay vị Hám Sơn tiền bối kia báo thù sao?”
Sắc mặt Dư Phong thay đối, sợ hãi trong mắt càng thêm nồng đậm.
Hắn vốn không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tên tiểu tử này lại tà tính như vậy, vạn nhất chính mình cũng bị thiên kiếp nhắm tới thì phải làm sao?
Huống hồ, Vương Phàm đã chết, xét về thực lực chiến đấu thì bên phía bọn hắn đã không còn là đối thủ của u Vân tông nữa rồi.
Báo thù cho Vương Phàm?
Đùa cái gì chứ!
Dư Phong nghiến răng nghiến lợi, nói với các đệ tử: “Chúng ta đi!”
Nhìn theo đám người Thượng Thanh tông rời đi, đám người u Vân tông đều thở dài một hơi.
Thiên Vũ nện một quyền lên ngực của Diệp Viễn, vui mừng nói: “Ha, tiểu tử, không ngờ ngươi lại có đòn sát thủ lợi hại như vậy! Nếu ngươi xuất ra chiêu này ở thi đấu tông môn thì Vô Cữu sư huynh cũng không phải đối thủ của ngươi mất! Ngươi mới là Linh Dịch tầng bảy, thế mà đã có thể điều động nguyên lực thiên địa, thực sự quá yêu nghiệt rồi.”
Tục ngữ nói không đánh không thành bạn, sau lần thi đấu tông môn lần trước, Thiên Vũ và Diệp Viễn huyết chiến đến tia nguyên lực cuối cùng, lại đấu ra tình huynh đệ.
Chỉ có điều Thiên Vũ không ngờ đến, Diệp Viễn vẫn còn chiêu sát thủ lợi hại như vậy chưa xuất ra.
Hắn vẫn cho rằng đòn cuối cùng của Diệp Viễn lúc đó đã là đòn mạnh nhất của hắn rồi.
Diệp Viễn cười nói: “Chiêu này chỉ có vẻ bên ngoài hào nhoáng, tuy uy lực mạnh, nhưng tiêu phí quá nhiều thời gian, nếu không phải hoàn cảnh đặc biệt thì không thế sử dụng. Nếu lúc thi đấu ta sử dụng trên lôi đài chiêu này, ngươi sẽ cho ta cơ hội sao?”
Thiên Vũ nghĩ cũng đúng, gật đầu nói: “Ha ha, vậy cũng đúng! Nhưng dù sao đòn cuối cùng kia của ngươi cũng đã đủ mạnh rồi! Thiên Vũ ta vẫn luôn tự xưng thiên tài, hôm nay ta đúng là tâm phục khẩu phục đối với ngươi!”