Xét thấy Liễu Hồng cũng là nhân vật không tầm thường, cho nên Thất Hải mới có ý định giữ hắn ở lại.
“Thực ra ngươi cũng không phải cảm thấy chịu uất ức, ta nghĩ ngươi biết rõ cả đời này ngươi cũng không thể nào theo kịp Diệp Viễn, ở tầng thứ năm hắn đã có được thực lực khủng khiếp như vậy rồi, không biết hắn sẽ nhận được phần thưởng nghịch thiên tới mức nào khi xuất sắc vượt ải lần thứ hai. Lần này từ trong Hạo Thiên Tháp đi ra, hắn đã là võ giả không cùng đẳng cấp với chúng ta rồi. Đi theo hắn, không phải là bôi nhọ ngươi. Mà nói không chừng có ngày nào đó, ngươi sẽ cảm thấy tự hào vì sự lựa chọn ngày hôm nay!” Lúc này, Tân Nham chợt lên tiếng khuyên nhủ.
Thất Hải say sưa uống một ngụm Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, rồi cười nói: “Không phải là có lẽ, mà là chắc chắn sẽ như vậy.”
Cuối cùng Liễu Hồng cũng khẽ thở dài một tiếng, nói với Thất Hải: “Được, vậy ta sẽ ở lại!”
“Được rồi, nếu đã như vậy, các ngươi tự mình bế quan lĩnh ngộ đi.”
Thất Hải cũng không quá bất ngờ trước sự lựa chọn của Liễu Hồng.
Người này không phải kẻ ngốc, bằng không hắn đã không có được thành tích như ngày hôm nay. Nên lựa chọn như thê’ nào trong lòng hắn cũng biết rõ, chỉ là hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để chấp nhận chuyện này.
Chỉ cần phân tích rõ điểm lợi điểm hại, hắn sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Viễn đã ở trong băng thiên tuyết địa được hơn năm tháng.
Trong hơn năm tháng này, Diệp Viễn đã bị chết cóng không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng chết vì cạn kiệt nguyên lực.
Vì để không bị chết cóng, Diệp Viễn đã nghĩ ra vô số cách, thế nhưng hiệu quả đạt được là rất ít.
Khi vừa bắt đầu, Diệp Viễn liền dùng Chước Nhiệt chân ý để duy trì thân nhiệt, nhưng hắn phát hiện dùng cách này sẽ khiến hắn nhanh chóng cạn kiệt nguyên lực mà chết.
Sau đó, Diệp Viễn điều chỉnh lại chỉ duy trì chân ý ở mức thấp nhất, chủ yếu là để bản thân không bị chết cóng, nhưng làm như vậy lại khiến hắn cảm nhận rõ rệt cái lạnh như cắt. Chính hàn ý thấu xương thấu tủy này, càng khiến hắn vô cùng tuyệt vọng.
Nhưng Diệp Viễn vẫn vượt qua được!
Nhờ có tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, Diệp Viễn cẩn thận duy trì chân ý mong manh để đối phó lại với tiết trời giá lạnh.
Dần dần, Diệp Viễn cũng đã tìm ra một vài điểm then chốt!
Diệp Viễn phát hiện, ở trong trạng thái như vậy càng khiến hắn cảm nhận được rõ cơ năng của Chước Nhiệt chân
ý!
Tuy rằng cảm giác này rất mơ hồ, nhưng chí ít hắn còn tìm ra phương hướng để nổ lực, chứ không còn phải mông lung dò dẫm như trước kia nữa.
Những ngày này, Diệp Viễn vẫn luôn cẩn thận lĩnh hội Chước Nhiệt chân ý, và cũng đã dần ngộ ra được vài điều.
Nhiệt lượng là loại năng lượng có thể phóng thích, khi nhiệt độ không cao, loại phóng thích này sẽ không sản sinh ra ra nhiều sức tàn phá.
Nhưng một khi đã tăng nhiệt độ tới mức đáng sợ, sức tàn phá của Chước Nhiệt chân ý sẽ vô cùng kinh người!
Suy cho cùng, võ giả vẫn phải nâng cao mức nhiệt của Chước Nhiệt ý cảnh!
Nhiệt lượng tỏa ra càng cao, sức tàn phá càng mạnh!
Cũng giống như cửu Dương Phần Thiên của Linh Chá Thần Vương. Sức tàn phá ác liệt của nó, không phải dựa vào phạm vi tàn sát của nó lớn, mà là khả năng tăng nhiệt tới mức cực độ trong phạm vi nhất định.
Và để có thể hạ sát được cả cường giả Thần Vương thì cần phải có ý cảnh cao thâm tới mức nào?
Trình độ hiện tại của Diệp Viễn vẫn còn thua kém quá xa!
Khi đã hiếu rõ được điều này, Diệp Viễn không dùng tới Chước Nhiệt chân ý để duy trì thân nhiệt của bản thân nữa!
“Viêm Động Sát!”
Diệp Viễn giải phóng tất cả nguyên lực, định dùng nó để phá tan thế giới băng tuyết này.
Thế nhưng hành động này của hắn chẳng khác nào như muối bỏ biển, Viêm Động Sát của hắn không hề tạo nên bất kỳ chấn động nào.
Diệp Viễn vẫn không từ bỏ, từng cú đấm nối tiếp nhau, như con thiêu thân lao vào chỗ chết, cho tới tận khi hắn bị chết cóng, sau khi được hồi sinh lại làm điều tương tự!