Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp Viễn, cảm ơn ngươi!”

Nhìn Diệp Viễn, nước mắt Trịnh Khởi rơi đầy mặt.

Tâm nguyện nhiều năm như vậy cuối cùng đã đạt được khiến hắn có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Vốn dĩ hắn đã tuyệt vọng, là Diệp Viễn đã kéo hắn từ trở về trong tuyệt vọng.

Sự cảm kích trong lòng hắn đã không thể nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt, chỉ có thể đơn giản nói năm chữ này.

“Tấm lòng thành khẩn của đại trưởng lão, Diệp Viễn bội phục, chút chuyện nhỏ này, không đáng nhắc đến. Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta vẫn là mau mau rời đi thì tốt hơn.”

Hai người trở về tìm đám người Ninh Thiên Bình đang ở chỗ cũ đợi, Diệp Viễn thi triển pháp tắc không gian, đưa mọi người trở lại trên vách đá.

“Rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt trời! Chuyến đi này, thực sự là khó chịu mà!”

“Đúng vậy, cảnh giới đang tốt đẹp bị áp chế nhiều như vậy, thật sự là đòi mạng!”

“Nhờ có Diệp trưởng lão, nếu không sợ là lần này một người trong chúng ta cũng không thoát được.”

Mọi người hoàng thành Thiên Ưng không ngừng cảm khái.

Giữa ranh giới sinh tử, đám người trưởng lão, hộ pháp này còn chưa từng trải qua nơi nguy hiểm như vậy.

Không phải những hung thú cường đại kia mà là cảnh giới bọn họ bị áp chế.

Loại cảm giác vô lực này, khiến bọn họ vô cùng tuyệt vọng.

Cũng may bọn họ có Diệp Viễn, lúc này mới có thể chạy thoát.

Mặc dù lần này, hoàng thành Thiên Ưng có thương vong, nhưng so với những hoàng thành và tán tu cùng đến kia thì tổn thất là nhỏ nhất.

Cho nên, trong lòng bọn họ rất cảm kích Diệp Viễn.

Đoàn người đang muốn rời khỏi thì bỗng nhiên hai bóng người bay tới, chính là Tống Ngọc và Lôi Nghị.

Hai người bọn họ liên thủ đánh Tạp Tác đã bị thương nặng, có điều vẫn để gia hỏa kia chạy thoát.

Trở lại phía trên, bọn họ không bị lực trường ràng buộc nữa, khôi phục lại cảnh giới Thiên Thần.

Hai người bàn bạc một chút, quyết định quay lại lần nữa.

Diệp Viễn cười mà như không cười nhìn hai người này, thản nhiên nói: “Thế nào, hai người các ngươi muốn chặn đường cướp đoạt sao?”

Tống Ngọc trầm giọng nói: “Giao Nguyên Từ Thần Sơn ra đây Nếu không, ngươi đừng mơ đi ra được khỏi hoàng thành Giang Vĩnh! Cho dù chúng ta không làm gì được ngươi, ngươi cảm thấy bọn họ có thể thoát không?”

Diệp Viễn lấy Nguyên Từ Thần Sơn ra, nâng ở trên tay, cười nhạt nói: “Ngươi muốn, vậy thì cho ngươi thôi!”

Dứt lời, Diệp Viễn nhẹ nhàng đưa tay, Nguyên Từ Thần Sơn bay cực nhanh về phía hai người.

Hai người căn bản không cảm nhận được sự chuyển động của sức mạnh pháp tắc, còn tưởng rằng Diệp Viễn từ bỏ rồi.

Hai người này khôi phục lại cảnh giới Thiên Thần, nếu như Diệp Viễn không sử dụng sức mạnh pháp tắc, Nguyên Từ Thần Sơn này không có bao nhiêu uy hiếp với bọn họ cả.

Hai người thấy vậy, không khỏi vô cùng vui mừng, tranh nhau đón lấy Nguyên Từ Thần Sơn.

Nhưng mà, khi bọn họ vừa đụng tới Nguyên Từ Thần Sơn, chỉ cảm thấy một cỗ lực cực lớn truyền đến.

“Bụp!”

“Phốc!”

Không kịp đề phòng, ha người bị đập trúng rất mạnh, thân hình bay ra ngoài.

Mà Nguyên Từ Thần Sơn chịu lực phản, quay trở lại trong tay Diệp Viễn.

“Các ngươi thật là quá khách khí rồi, các ngươi đã không nhận, vậy thì ta liền không dây dưa mà nhận lấy vậy.” Diệp Viễn cười nói.

Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm, khiếp sợ nhìn một màn này.

Tống Ngọc và Lôi Nghị là cường giả Thiên Thần đó!

Mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng mà cường giả Thiên Thần chính là cường giả Thiên Thần, là sự tồn tại không thể thắng được.

Bây giờ, lại bị một núi của Diệp Viễn đánh bay!

Uy năng của quả núi này, quả thực quá đáng sợ.

Ánh mắt mọi người nhìn Nguyên Từ Thần Sơn trở nên vô cùng nóng rực.

Chỉ là, một núi của Diệp Viễn đanh bay hai cường giả Thiên Thần, bọn họ sao dám đánh chủ ý lên Nguyên Từ Thần Sơn?

Lúc này, nội tạng của Tống Ngọc và Lôi Nghị lộn ngược hết lên, một khí tức buồn bực cũng không kịp thở, cản bản là không nói ra lời.

Bọn họ không ngờ được, uy lực của một ném này lại mãnh liệt như vậy.

Sơ ý rồi!

Tiểu tử này, sao có thể dễ dàng nhổ đồ vật đã ăn vào trong miệng ra như vậy?

Có điều, bọn họ cũng không ngờ được, Nguyên Từ Thần Sơn này lại nặng như thế, có thể đập trọng thương hai cường giả Thiên Thần như bọn họ.

Đương nhiên, cái này chủ yếu còn là bởi vì bản thân bọn họ đã bị trọng thương, thực lực mười phần còn chưa đến một.

Bây giờ, bọn họ thương lại thêm thương, gần như không thể nhúc nhích.

Diệp Viễn ôm quyền với Lăng Tử Khôn nói: “Đại trưởng lão lần này chúng ta về không cần tiễn nữa.”

Sắc mặt Lăng Tử Khôn cũng khó coi, dù sao Tống Ngọc cũng là thái thượng trưởng lão của bọn họ.

Chỉ là bây giờ hắn bị Diệp Viễn trấn trụ, sao còn dám động thủ?

Thế là, Diệp Viễn trước mắt bao người, đưa mọi người của hoàng thành Thiên Ưng lên phi thuyền rời khỏi đây.

Tin tức Diệp Viễn đoạt được trọng bảo trở về khiếp sợ cao tầng hoàng thành Thiên Ưng.

Trừ cái đó ra, lại có một tin tức khiến lòng người phấn chấn truyền đến, nhị trưởng lão Hiên Vũ đột phá đến cảnh giới nửa bậc Thiên Thần!

Hiển nhiên, đây là Diệp Viễn ban tặng!

Phía trên tuyên bố, Hiên Vũ thay thế Nhược Hư, trở thành đại trưởng lão Đan Tháp.

Nhất thời, đại vương kỳ đầu tường đã thay đổi!

Nghe nói Diệp Viễn trở về, Hiên Vũ là người đầu tiên tìm đến cửa.

“Ha ha, chúc mừng đại trưởng lão!” Diệp Viễn ôm quyền nói.

Hiên Vũ cười mắng: “Tiểu tử này nhà ngươi, còn làm bộ dạng này với ta! Nếu như không có ngươi, ta cũng không thể đột phá.”

Diệp Viễn cười nói: “Cũng là thiên tư đại trưởng lão hơn người, có quan hệ gì với ta chứ? Có điều… sợ rằng nhị trưởng lão không cam lòng đi?”

Hiên Vũ than thở: “Còn không phải sao? Lão phu cũng không thèm để ý những hư danh này, nhưng mà Nhược Hư lại không giống vậy. Mấy ngày nay, hắn cáo bệnh không ra ngoài, hầu như ở vào trạng thái nửa thoái ẩn.”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Nếu như hắn không có một chút phản ứng nào, vậy thì ngài phải cẩn thận một chút. Còn bây giờ, hắn cũng không nhảy nhót ra được trò gì rồi.”

Hiên Vũ gật đầu, đối với những thứ này, hắn đúng là không quá am hiểu.

Có điều, hôm nay hắn tới cũng không phải là vì chuyện này, thế là cau mày hỏi: “Trịnh Khởi thế mà lại sử dụng một chiêu Cuồng Kiếm Điêu Linh này, bây giờ cảnh giới thụt lùi, tuổi thọ hao tổn nhiều, ta… ta cũng không có cách nào cả!”

Diệp Viễn dùng thần đan cấp ba, giữ lại được cái mạng của Trịnh Khởi nhưng mà cũng không thể khiến cho hắn khôi phục như lúc ban đầu.

Bây giờ, cảnh giới của Trịnh Khởi trực tiếp rơi xuống Thần Quân Cảnh sơ kỳ, hơn nữa tuổi thọ không còn nhiều, đã là một phế nhân.

Hiên Vũ vừa mới trở thành đại trưởng lão, đương nhiên cái này trở thành đại sự đầu tiên áp ở trên người hắn.

Nhưng là Trịnh Khởi lần này bị thương cực nặng, đan dược bình thường căn bản không có tác dụng với hắn. Mặc dù bây giờ Hiên Vũ đã đột phá cảnh giới, cũng không thể nào luyện chế được.

Luyện thế thần đan cấp bốn đỉnh phong, cũng không giống như luyện chế thần đan cấp ba, Hiên Vũ muốn luyện chế ra được đan dược phẩm chất cao, gần như là không thể nào.

Cho nên, hắn mới xin Diệp Viễn giúp đỡ.

Diệp Viễn nghe vậy cũng là thở dài: “Bây giờ ta không thể nào luyện chế được thần đan cấp bốn, cũng là thúc thủ vô sách! Ta truyền cho ngài một vài biện pháp, trước tiên giữ tính mạng cho Trịnh Khởi. Còn về những cái khác, đợi ta đột phá Thần Quân Cảnh rồi nói sau.

Hai mắt Hiên Vũ tỏa sáng, nói: “Lần này ngươi đi ra ngoài, tìm được cơ hội đột phá rồi?”

Diệp Viễn cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Không giấu gì ngài, không có một chút manh mối nào.”

Hiên Vũ nghe vậy cả kinh, lẽ ra dựa vào thiên phú nghịch thiên của Diệp Viễn, đột phá Thần Quân Cảnh là chuyện không khó lắm mới đúng.

Mặc dù tạm thời không thể đột phá, cũng không thể nào vẫn luôn không có manh mối chứ!

“Sao có thể? Công pháp tu luyện của ngươi dùng chắc rất lợi hại, đột phá Thần Quân Cảnh nên là chuyện đương nhiên chứ!” Hiên Vũ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK