Hắn không những phá giải được trậr pháp, mà còn giết hết tất cả các Huyễn Linh!
Phải biết rằng những Huyễn Linh này đều có thực lực không hề thua kém bon ho!
“Các vị, ta đi trước một bước.” Diệp Viễn chào từ biệt ba người nhóm Tân Nham, sau đó đi thẳng lên tầng thứ sáu.
Ba người nhóm Tân Nham nghe vậy cũng chỉ biết đứng nhìn nhau, không biết nên đáp lại thế nào cho phải.
Lúc này, những Huyễn Linh bị Diệp Viễn “giết chết” lại lần nữa tái hiện.
Tân Nham có phần suy sụp, nói:
“Hai người có định lên tầng thứ sáu không? Hình như… chúng ta không có hy vọng cho lắm!”
Quách Đào Quần cắn răng nói: “Tới thì đã tới rồi, cũng không thể không đánh mà lui! Ta lên trước!”
Nói rồi, một mình Quách Đào Quần tiến vào trong trận pháp.
“Diệp Viền lại có thể lên được tầng thứ sáu rồi! Hắn là người có được thành thích tốt nhất trong cả một nghìn năm nay!”
“Từ sau khi tiến vào tầng thứ tư, tốc độ của Diệp Viễn nhanh hơn hẳn! ở tầng thứ tư hắn chỉ dùng tới một khắc đã có thể vượt qua được rồi, còn ở tầng thứ năm này cũng không tới nửa ngày, đúng là không thể tưởng tượng nối.”
“Đúng là không biết được giới hạn của tên tiểu tử này ở đâu! Không biết hắn có thể vượt qua tầng thứ sáu được không, nếu như ngay cả tầng thứ sáu hắn cũng có thể vượt qua được, vậy hắn chính là võ giả thứ năm trong cả vạn năm nay có thể tiến lên tầng thứ bảy! Sự yêu nghiệt này từ trước đến nay có mấy người!”
“Điều này… không thể nào? Nghe nói thực lực của người canh cửa ở tầng thứ sáu còn mạnh hơn nhiều so với thực lực của người vượt ải, cộng thêm khả năng chống đỡ của trận pháp, cho nên không có khả năng sẽ vượt ải được!”
“Ai có thể nói trước được điều gì? Tương lai ra sao không ai biết được, nhưng chỉ đơn giản nói ngay trong Hạo Thiên Tháp này, Diệp Viễn đã tạo ra biết bao nhiêu kỳ tích rồi.”
Một người khác vẫn không nói gì.
Đúng vậy, chỉ ngay trong Hạo Thiên Tháp này, Diệp Viễn đã tạo ra biết bao bước ngoặt đáng kinh ngạc rồi?
Có thể xuất sắc vượt ải ở ba tầng đầu tiên, có được thời gian truyền thừa nhiều hơn người khác tới ba lần.
Trong ba tầng đầu tiên người khác càng vượt càng nhanh, nhưng Diệp Viễn mãi tới sau tầng thứ tư mới bẳt đầu tăng tốc, không những vậy lại có thể liên tiếp vượt qua hai tầng chỉ trong thời gian chưa tới nửa ngày.
Ai có thế khẳng định, Diệp Viễn không thế vượt qua tầng thứ sáu được chứ?
Liễu Hồng ngẩn người đứng nhìn dòng tên màu vàng đó, mùi vị thất bại trào dâng trong lòng hắn.
Hắn vốn cho rằng bản thân thuộc lớp người trẻ thiên tài ở Vô Biên giới, nào ngờ núi cao còn có núi cao hơn, thiên tài Diệp Viễn này đã bỏ xa hắn cả mấy con phố cũng không chừng!
Cũng thật nực cười với sự tự phụ trước đó của hắn, hắn lại bỏ ngoài tai lời của nhân vật thần bí đó.
Lúc này Diệp Viễn vẫn còn đang ở bên trong Hạo Thiên Tháp, chói mắt hơn hắn rất nhiều.
Đừng nói tới tầng thứ ba, mà ngay tại tầng thứ nhất, Liễu Hồng cũng không dám nán ở lại để giết hết chỗ yêu thú đó!
Còn lúc này, mỗi bước tiến của Diệp Viễn, lại như một bước đạp lên lòng tự tin của hắn.
Rất nhanh… lòng tự tin của hắn cũng đã bị giẫm nát.
Bên trong tầng thứ sáu, Khoái Lương đã đứng đợi sẵn ở đó.
“Thiếu niên, ngươi tên là gì? Ta tên Khoái Lương, ngươi gọi ta là Lương đại ca là được rồi.”
Lần đầu tiên Khoái Lương giới thiệu tên của hắn với Diệp Viễn.
Trong cả một vạn năm nay, hắn cũng không nói chuyện với mấy người.
Diệp Viễn lại là người mà hắn nói chuyện nhiều nhất.
“Vãn bối là Diệp Viễn, chào Khoái đại ca!” Diệp Viễn cũng giới thiệu tên họ của mình.