Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa nói ra, toàn hiện trường đều yên tĩnh.

Có điều, rất nhanh đã có người tham gia phụ họa.

“Đúng vậy! Chúng ta đều là đi trợ giúp hoàng thành Giang Vĩnh, hắn dựa vào cái gì không đưa chúng ta xuống dưới?”

“Chúng ta bây giờ là chiến đấu vì nhân tộc, hắn không đưa chúng ta xuống, vậy thì chính là có lỗi với cả thiên hạ!”

“Ma tộc nhìn chằm chằm, chúng ta thêm một người là thêm được một phần sức mạnh! Nếu như bởi vì một chút tâm tư mà không đưa mọi người xuống dưới, vậy thì quá khiến người khác khinh thường!”

Những người này đột nhiên phát hiện, Cao Nguyên đã tranh thủ cho bọn họ một lý do tuyệt hảo.

Thế là bọn họ từng người từng người phụ họa theo.

Lúc này, bọn họ lấy cái danh chính nghĩa là lý do, phảng phất như hóa thân thành sứ giả chính nghĩa, tất cả dường như đều biến thành anh hùng của nhân tộc vậy.

Bọn họ đều tin, dưới áp lực này, đừng nói là Diệp Viễn, cho dù là hoàng thành Thiên Ưng cũng sẽ tạo áp lực với Diệp Viễn, bức hắn đi vào khuôn khổ.

Không có hoàng thành nào, dám gánh tội danh như vậy.

Quả nhiên, sắc mặt Trịnh Khởi trở nên vô cùng khó coi, há hốc mồm, nhưng mà không biết nên mở miệng thế nào.

Ngược lại có trưởng lão không nhịn được, lên tiếng nói: “Diệp trưởng lão, hay là… đưa bọn họ đi cùng đi! Đây… đây cũng không phải trò đùa.”

“Đúng vậy, Diệp trưởng lão, cái tội danh này, hoàng thành Thiên Ưng chúng ta không gánh được!”

Cao Nguyên nhìn một màn này, trong lòng không ngừng cười nhạt.

Bảo hắn đi cầu Diệp Viễn?

Không có cửa đâu!

Trong lòng hắn âm thầm đắc ý, chỉ dùng một chút thủ đoạn, ngươi vẫn là không thể không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!

Diệp Viễn vẫn luôn yên lặng không nói gì, lẳng lặng nhìn những người này biểu diễn.

Nói là đến giúp đỡ hoàng thành Giang Vĩnh chống lại ma tộc nhưng thật ra đều là đục nước béo cò.

Điểm này, trong lòng Diệp Viễn đã sớm biết rõ.

Những người chia bè chia phái, căn bản không đoàn kết bằng ma tộc.

Nếu như thật sự gặp phải ma tộc, không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì đây.

Một lát sau, âÂm thanh xung quanh dần dần hạ nhỏ xuống, Diệp Viễn mới không nhanh không chậm nói: “Đều giả tạo xong rồi?”

Mọi người nghe vật, sắc mặt cứng lại, rồi nghe Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Ừm… xem ra là giả tạo xong rồi, như vậy thì để ta nói vài lời. Đầu tiên, đừng có lấy danh nghĩa vì nhân tộc tới dọa tiểu gia ta, những việc ta làm vì nhân tộc, các ngươi có thúc ngựa cũng không theo được; thứ hai, đừng có trông cậy vào việc lấy hoàng thành Thiên Ưng ra để dọa ta, tính khí tiểu gia ta không tốt lắm, nếu thật sự bức bách ta, bây giờ ta sẽ rời khỏi hoàng thành Thiên Ưng, các ngươi, một người cũng đừng nghĩ đến việc xuống dưới!”

Cao Nguyên nghe vậy cười lạnh nói: “Không có hoàng thành Thiên Ưng bảo vệ, ngươi cho rằng ngươi có thể từ nơi này đi ra ngoài?”

Diệp Viễn liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Lão già, tiểu gia ta hôm nay sẽ không đưa người của ngươi xuống dưới, ngươi có bản lĩnh thì tới cắn ta đi!”

Sắc mặt Cao Nguyên trầm xuống, nói: “Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng lão phu không dám động tới ngươi?”

Diệp Viễn không sợ chút nào, nói lại: “Ngươi cứ tới động thử xem!”

Lăng Tử Khôn thấy tình thế không ổn, vội vã đi lên làm người giảng hòa.

Nếu thật sự là dữ lên, chịu thiệt vẫn là hoàng thành Giang Vĩnh bọn họ.

“Ai nha, mọi người có thể tới Hoãn Ma Lĩnh, chính là đã nể mặt mũi của hoàng thành Giang Vĩnh chúng ta rồi. Cao Nguyên huynh bớt giận, Diệp lão đệ, chúng ta đều bớt giận trước, có được không?” Lăng Tử Khôn nói.

Diệp Viễn cũng không quan tâm hắn, tiếp tục nói: “Thứ ba, tiểu gia ta ăn mềm không ăn cứng! Vừa rồi ai lấy đại nghĩa nhân tộc tới dọa ta, có một người tính một người, ta đều nhớ kỹ! Các ngươi muốn xuống dưới, cũng được, mỗi người lấy một tỷ Thần Nguyên Thạch ra, thiếu một chút cũng không được! Đừng có nói với ta các ngươi không có, cũng đừng nghĩ cò kè mặc cả, tiểu gia ta không phải đứa trẻ ba tuổi. Người khác, ta có thể đưa mọi người miễn phí xuống dưới.”

Những người vừa rồi phụ họa theo Cao Nguyên kia vẻ mặt lập tức giống như là ăn phải ruồi vậy.

Một câu nói đã nói ra cái giá lớn, một tỷ Thần Nguyên Thạch đó!

Có điều, trong lòng Cao Nguyên, Lăng Tử Khôn, Trịnh Khởi đều là vô cùng khiếp sợ.

Bọn họ đều là người quyền cao chức trọng, đối với loại thủ đoạn này đều là dày công tôi luyện.

Bọn họ không ngờ dược, Diệp Viễn lại chỉ dùng một cái đẩy tay thái cực, đã có thể hóa giải toàn bộ lúng túng trước đó.

Tính khí hắn chơi xấu, người cũng mang đi, còn kiếm được rất nhiều tiền!

Cái này… đúng là không có ai làm đượcrồi!

Muốn đi?

Được, trả thù lao đi!

Những người vừa rồi phụ họa cho Cao Nguyên, phần lớn đều là cường giả Thần Quân Cảnh trung kỳ.

Thực lực của bọn họ không đủ để xuống dưới, nhưng mà vừa sĩ diện hão, lại vừa muốn nịnh bợ cường giả nửa bậc Thiên Thần Cao Nguyên này, mới có thể nói lời như vậy.

Mà những võ giả Thần Quân Cảnh sơ kỳ thực lực yếu kém kia, phần lớn không có hé răng nửa lời.

Mặc dù thực lực Diệp Viễn yếu, nhưng cũng là trưởng lão.

Dựa vào địa vị của bọn họ, căn bản không đắc tội nổi, nên đương nhiên không dám lên tiếng.

Lúc này bọn họ đều cảm thấy vô cùng may mắn, may mà vừa rồi không có bỏ đá xuống giếng.

Ngươi giẫm lão tử, còn muốn lão tử đưa ngươi xuống dưới?

Diệp Viễn há có thể bọn họ được như ý nguyện?

Không chết, cũng phải để ngươi lột da!

Diệp Viễn nói ra giá một tỷ, trong lòng đương nhiên hiểu rõ.

Những cường giả Thần Quân Cảnh trung kỳ này, phần lớn đều là cường giả của một vài đại gia tộc trong hoàng thành, địa vị không tầm thường, đương nhiên giàu có hơn nhiều so với những tán tu kia.

Con số một tỷ này, bọn họ nhất định có thể lấy ra được, nhưng mà tuyệt đối phải để bọn họ lột da của chính mình.

“Thế nào? Không ai muốn xuống dưới! Lăng đại trưởng lão không phải ta không nể mặt ngươi, mà là chính bọn họ không muốn xuống dưới! Vừa rồi những người không giả tạo, đều đứng sang bên này đi, ta lập tức đưa các ngươi xuống dưới.” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Tiếng nói vừa dứt, một đám đông người đi về một bên, rất sợ rơi lại phía sau.

Chỉ chốc lát, bên phía Diệp Viễn có gần trăm người đứng sau.

Mở miệng xem thường Diệp Viễn, dù sao chỉ là số ít.

Lúc này, bọn họ đứng trong gió, giống như là đóa hoa chập chờn cô độc, vô cùng trống vắng.

Vừa nói, một cỗ pháp tắc không gian dâng lên, Diệp Viễn thật sự trực tiếp đưa những người này xuống dưới.

Những người kia nào còn chờ được nữa, lập tức xuống nước.

“Diệp trưởng lão, ta đưa ngươi một tỷ! Vừa rồi… vừa rồi có nhiều đắc tội, thật sự xin lỗi.”

Một cường giả Thần Quân tầng sáu, chạy tới nhanh như chớp, nhét nhẫn đựng vật vào tay Diệp Viễn.

Diệp Viễn nhìn nhẫn trữ vật một chút, cười nói: “Ừm, có tiền liền dễ nói, đi đến bên kia đi. Một tỷ Thần Nguyên Thạch mua một cơ duyên, ngươi không có lỗ! Ha ha.”

Người kia như được đại xá, đứng ở phía sau Diệp Viễn.

Có người đi đầu, người khác nào còn nhịn được, từng người đều không chờ được giao Thần Nguyên Thạch cho Diệp Viễn, rất sợ Diệp Viễn đổi ý.

Trịnh Khởi ở bên người Diệp Viễn, đã sớm há hốc mồm.

Chỉ một chút thời gian, Diệp Viễn đã thu hơn mười tỷ Thần Nguyên Thạch!

Đây… đây đúng là mỏ khai thác Thần Nguyên Thạch mà!

Kiếm tiền, dễ như vậy sao?

Khác với Trịnh Khởi, sắc mặt Cao Nguyên khó coi tới cực điểm.

“Đại… đại trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?” Thủ hạ của Cao Nguyên yếu ớt hỏi.

Hiển nhiên, bọn họ cũng gấp.

Sắc mặt Cao Nguyên không ngừng thay đổi, chiêu đó của Diệp Viễn, thực sự là đánh tan quân của hắn, khiến hắn vô cùng khó chịu.

Bây giờ, hoàng thành Chí Ninh bọn họ đã bị cô lập.

Cao Nguyên cắn răng nói: “Đi đi!”

Cường giả hoàng thành Chí Ninh như được đại xá, nhao nhao đưa Thần Nguyên Thạch cho Diệp Viễn.

Nhưng mà, Diệp Viễn không có nhận, thản nhiên nói với Cao Nguyên: “Cao lão đầu, các ngươi muốn xuống dưới cũng được, nhưng mà… cũng không phải cái giá này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK