“Cái gì? Thần Quân tầng năm à? Có vận khí màu tím?”
“Đùa à! Vận khí của hắn thế mà còn cao hơn cả Khương Nam và Mạc Phi à! ?”
“Cho xin, chẳng lẽ ngươi cảm thấy các chủ đại nhân sẽ nói đùa với cái loại như ngươi á?”
...
Tất cả mọi người đều bị khiếp sợ rồi!
Chẳng ai ngờ rằng, Ninh Thiên Bình lại là một trong số những người có vận khí thịnh nhất trong số những người này.
Vận khí có thịnh hay không, thực lực chiếm sự quyết định rất lớn. Ở tình huống bình thường, trong đám người cùng trang lứa, thực lực ai mạnh thì vận khí người đó càng thịnh, nhưng đó cũng không phải là tuyệt đối, cái này mọi người đều biết. Chỉ là, Ninh Thiên Bình thật sự rất tầm thường! Tuy rằng thực lực của hắn cũng không tệ, nhưng mà so với Khương Nam, Mạc Phi thì còn kém quá xa. Vì vậy dù thế nào mọi người cũng không muốn tin rằng hắn là người có vận khí thịnh nhất trong tám người.
Khương Nam và Mạc Phi cũng kinh ngạc nhìn về phía Ninh Thiên Bình, trong ánh mắt của họ mang theo một tia không cam lòng.
Ninh Thiên Bình chỉ mình, vẻ mặt không dám tin, nói: “Ta... Ta? Vận khí màu tím sao?"
Bảy năm trước, Giản Chấn Đào đã từng cho hắn xem khí truyền, khi đó vận khí hắn vẫn chỉ là màu lam.
Ai ngờ chỉ qua bảy năm thôi, mình đã tiến hóa thành màu tím rồi!
Hắn đã chờ đợi tại hoàng thành Cực Quang nhiều năm như thế nên Ninh Thiên Bình đối với vận khí cũng có vài phần hiểu biết. Hắn phỏng chừng, trước lúc mình theo đại nhân thì vận khí cao nhất chỉ có màu vàng, nhưng sau mấy trăm năm, không ngờ đã lột xác thành màu tím rồi!
Vận khí màu tím, còn gọi là Tử Cực Chi Khí, là vận khí thịnh nhất trong nhóm người bình thường, người có được Tử Cực Chi Khí sẽ có rất nhiều hi vọng đạt tới cảnh giới Chân Thần!
Tại một nơi có trình độ cỡ Hoàng thành thì đây là cực kỳ hiếm thấy, bởi vì, truyền thừa của hoàng thành tuyệt đại đa số đều là truyền thừa Thiên Thần, cực ít có truyền thừa Chân Thần tồn tại. Cho dù có thì có muốn chân chính đạt tới Chân Thần Cảnh cũng là khó như lên trời. Vì vậy, việc mọi người khiếp sợ cũng có thể hiểu rồi.
Lôi đài Bách Chiến đã được tiến hành ít nhất mấy trăm lần rồi, nhưng đến bây giờ, số lần xuất hiện võ giả thiên tài là Tử Cực Chi Khí, chỉ dùng một tay cũng có thể đếm được! Bởi vậy có thể thấy, Tử Cực Chi Khí hiếm hoi cỡ nào. Thế nhưng, bây giờ mình bất ngờ có được Tử Cực Chi Khí, đây đều là công lao của đại nhân!
Thời gian mấy trăm năm, từ vận khí màu vàng tầm thường nhất lột xác trở thành Tử Cực Chi Khí hiếm thấy, đây tuyệt đối là cá chép vượt long môn!
Giản Hoằng Tiêu cười hòa ái, nhìn Ninh Thiên Bình, ông ta nói: “Ha ha, ngươi, chẳng lẽ không tin lão sao?”
Ninh Thiên Bình nói năng có chút lộn xộn nói: “Không, không, không, vãn bối này nào dám hoài nghi lời các chủ đại nhân! Ta chẳng qua... chẳng qua là cảm thấy có chút khó tin, vì dù sao xuất thân của ta chỉ là một người của hoàng thành hạ đẳng xa xôi. Tử Cực Chi Khí, đây là thứ mà trước kia tới nghĩ cũng không dám nghĩ!"
Nhưng mà, lời này nghe tới tai người khác thì lại như là sấm sét giữa trời quang.
“Cái gì cơ? Hắn... Xuất thân của hắn là ở hoàng thành hạ đẳng sao?”
“Nói đùa hả? Hoàng thành hạ đẳng mà có thể có Tử Cực Chi Khí xuất hiện?”
“Tên này là đến đả kích người khác có chủ đích à? Ngay bây giờ, ta rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đây!”
...
Những thiên tài kia nghe xong lời Ninh Thiên Bình nói, hầu hết đều như sụp đổ.
Hoàng thành hạ đẳng, Thiên Thần cảnh bất quá chỉ ba đến năm người, truyền thừa cũng ít đến đáng thương, tài nguyên cũng thiếu thốn cực kỳ. Ở cái nơi thế này sao có thể xuất hiện một Tử Cực Chi Khí chứ? Nhặt được truyền thừa Chân Thần ư? Nếu chuyện này dễ dàng như vậy thì cũng sẽ không có nhiều người tầm thường, không chí tiến thủ rồi.
Giản Hoằng Tiêu cười nói: "Vận khí của con người đâu phải là đã hình thành thì sẽ không thay đổi, cậu có thể có được vận khí của hôm nay, đó đương nhiên là dính nhờ khí của quý nhân. Có câu “một người đắc đạo, gà chó lên trời” chính là trong trường hợp này."
Trong lòng Ninh Thiên Bình đã thông suốt, hiển nhiên là hắn biết rõ quý nhân là ai, vẻ mặt cảm kích nhìn sang Diệp Viễn nói: "Đại nhân, ngài... Ngài có nghe thấy không? Ta... ta bây giờ chính là Tử Cực Chi Khí rồi!"
Diệp Viễn cười nói: "Giỏi lắm! Giỏi lắm! Nỗ lực suốt nhiều năm nay của ngươi rốt cuộc đã có hồi báo!"
Cho dù là sáu người khác ở trên đài, hay là người xem trên khán đài thì người biết quan hệ giữa Diệp Viễn và Ninh Thiên Bình cũng là số ít.
Bây giờ, nghe thấy Ninh Thiên Bình gọi Diệp Viễn là "Đại nhân”, ai nấy đều kinh ngạc ngẩn ngơ.
Bấy giờ bọn họ mới như chợt bừng tỉnh, còn có một Diệp Viễn đây này!
Một người màu tím, hai người màu lam, vậy Diệp Viễn là cái gì?
Lúc trước mọi người cũng nghi hoặc rằng sao Diệp Viễn đứng nhất mà trái lại không có cao hơn Khương Nam, hay thậm chí Ninh Thiên Bình?
Nhưng cũng không trách bọn họ sẽ nghĩ như vậy được, dù sao sự tồn tại của Hoàng Cực Chi Khí, trong lịch sử chưa từng xuất hiện bao giờ. Về phần Đế Lăng Chi Khí thì càng không cần phải nói, bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!
Thế mà bây giờ, Tử Cực Chi Khí lại gọi Diệp Viễn là "Đại nhân", điều này đã nói lên hắn chỉ là một kẻ tùy tùng của Diệp Viễn mà thôi! Hơn nữa vừa rồi các chủ đại nhân đã nói Ninh Thiên Bình là dính nhờ khí quý nhân. Vậy vận khí của Diệp Viễn khủng khiếp đến mức nào?
Giản Hoằng Tiêu cũng không để cho bọn họ nghi hoặc quá lâu, cười, nói: "Ha ha, mọi người đoán không sai! Chuyện thứ nhất lão muốn tuyên bố đó chính là trên lôi đài Bách Chiến, cuối cùng đã xuất hiện Hoàng Cực Chi Khí đầu tiên! Hắn, chính là Diệp Viễn! Hơn nữa, vận khí của hắn cực kỳ thịnh, ở bên trong Hoàng Cực Chi Khí cũng là sự tồn tại đứng đầu!"
Một tảng đá làm cuồn cuộn lên ngàn con sóng!
Trên khán đài lập tức bùng nổ rồi.
"Hoàng Cực Chi Khí! Không ngờ chính là Hoàng Cực Chi Khí trong truyền thuyết! Khó trách... Khó trách sức mạnh của hắn áp cả Khương Nam và Mạc Phi!"
"Ông trời ơi! Thật sự là sống lâu thì cái gì cũng có thể nhìn thấy! Lão đây khi còn sống đã được gặp một Hoàng Cực Chi Khí!"
“Má nó! Ta thật muốn làm bạn với hắn! Không, làm một kẻ tùy tùng là được! Như vậy ta cũng sẽ được dính lây tiên khí của hắn rồi!”
"Diệp Viễn đại nhân, ngài có thiếu một nữ nô lệ làm ấm giường không! Ta bằng lòng!"
"Ha ha ha...”
...
Giản Hoằng Tiêu không có nói ra Đế Lăng Chi Khí vì như vậy quá là kinh thế hãi tục, nhưng mà Hoàng Cực Chi Khí cũng đã đủ choáng ngợp rồi!
Trên khán đài, căn bản cũng không có ai hâm mộ Diệp Viễn là Hoàng Cực Chi Khí, mà họ chỉ hâm mộ Ninh Thiên Bình!
Tiếc chết đi được, một tiểu tiểu thiên tài của hoàng thành hạ đẳng, sau khi đi theo Diệp Viễn thì được thăng lên như diều gặp gió, thoáng cái đã lên đến Tử Cực Chi Khí.
Vận khí bậc này, còn có thể nghịch thiên thêm không?
Nhìn thấy Ninh Thiên Bình, bọn họ đều đã hiểu rõ một cái đạo lý... đi theo Diệp Viễn sẽ có thịt ăn!
Vẻ mặt Diệp Viễn bất đắc dĩ nhìn về phía Giản Hoằng Tiêu, và Giản Hoằng Tiêu cũng ném lại một cái ánh mắt hơi áy náy.
Diệp Viễn đương nhiên hiểu Giản Hoằng Tiêu làm vậy là vì đang mượn vận khí của hắn để giương cao danh tiếng của hoàng thành Cực Quang.
Tin tức lôi đài Bách Chiến xuất hiện một Hoàng Cực Chi Khí một khi được lan truyền nhất định sẽ chấn động. Đây đối với hoàng thành Cực Quang, nghiễm nhiên là một chuyện cực kỳ tốt.
Dựa theo suy nghĩ của Diệp Viễn, đương nhiên là càng khiêm tốn càng tốt, nhưng người đó là Giản Hoằng Tiêu thì hắn làm gì có cách nào? Muốn mựa thế, vậy thì dựa thế là được rồi! Hắn mạnh, hắn có tiếng nói! Ai bảo Diệp Viễn muốn cầu cạnh hắn chứ?
Giản Hoằng Tiêu ra dấu tay ý bảo mọi người im lặng.
Thấy mọi người đã yên tĩnh lại, Giản Hoằng Tiêu mới chậm rãi nói: "Chuyện đáng vui mừng như thế đương nhiên đáng giá để lão đi ra một chuyến. A..., chuyện thứ hai này... Chính là lần lôi đài Bách Chiến kế tiếp sẽ hoãn lại tới một ngàn năm sau mới tiến hành tiếp.”