Ánh mắt Bạch Đồng có chút ngưng lại, nhìn chằm chằm Diệp Viễn.
Tiểu tử này, thực sự là tức chết người không đền mạng mà!
Cũng chỉ có như thế?
Cho dù cũng chỉ có như vậy thì đó cũng là đan dược cấp chín đó!
Người khác đều là lệ thuộc sách vở, ngươi thì hay rồi, trực tiếp sáng tạo ra đan dược.
Cùng là Luyện Dược Sư, sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ?
Bạch Đồng không thể không thừa nhận, đan đạo của tiểu tử này, đúng là có thiên phú mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Sự lý giải của Diệp Viễn đối với đan dược, cho tới bây giờ đều là nhắm thẳng vào cơ sở.
Thứ hắn nhìn thấy hoàn toàn khác so với Luyện Dược Sư khác.
Đan phương trong mắt Diệp Viễn, cho tới bây giờ đều không phải là thánh chỉ gì cả.
“Dược hiệu như thế nào? Nghe nói Lữ Ngạn Thiên Tôn kia là cường giả Thiên Tôn tầng hai.” Bạch Đồng nhận lấy đan dược, hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Yên tâm đi, thực lực ngươi không yếu hơn so với hắn. Đến lúc đó đưa Thanh Hồng Chiến Giáp cho ngươi, thế nào đi nữa cũng không thua hắn được.”
Trên mặt mọi người mừng như điên, bọn họ chẳng ai ngờ được, Diệp Viễn đã sớm chuẩn bị đường đi.
“Nhưng mà đại ca, đại đế đô Ngũ Tiêu có tam đại cường giả Thiên Tôn! Mặc dù hai người khác chỉ là Thiên Tôn tầng một, nhưng mà bọn họ còn có nhiều cường giả Chân Thần như vậy.” Bạch Quang bỗng nhiên cau mày nói.
Đã giải quyết chiến lực cao cấp, nhưng mà thế lực của đối phương quá cường đại.
Một khi Bạch Đồng bị cuốn lấy, hai đại Thiên Tôn tầng một cộng thêm mấy nghìn cường giả Chân Thần Cảnh, hoàng thành Thiên Ưng vẫn không chống đỡ được như trước!
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Một đám gà đất chó sành, có cái gì để lo lắng chứ? Mọi người thả lỏng tâm tình xuống, nghỉ ngơi thật tốt là được.”
Mọi người nghe vậy, hai mắt đều là tỏa sáng.
Xem ra, Diệp Viễn đã tính trước kỹ càng.
Quả nhiên, một câu nói của hắn, mọi người thật sự đã thả lỏng xuống.
…
Một ngày này, ánh mắt thủ vệ trong thành bỗng nhiên ngưng lại, phát hiện chân trời có vô số điểm đen nhỏ, đang bay về phía này.
Vô số võ giả, như cá diếc sang sông, khiến cho người ta tê cả da đầu.
“Đây… đây… mẹ nó, cũng quá hùng tráng rồi! Cả đời này của lão tử cũng chưa từng nhìn thấy nhiều cường giả Chân Thần Cảnh như vậy!” Một người thủ vệ nói.
Thủ vệ kia nhìn thấy một màn này, sợ đến chân run lập cập.
Dù sao ở Thông Thiên Giới, tình cảnh như vậy đúng thật là hiếm.
Chiến đấu võ giả Chân Thần Cảnh có quy mô lớn như vậy, quả thực là nghe rợn cả người.
Dùng dạng đội hình khủng bố này, đi đối phó với một hoàng thành nho nhỏ, càng là chưa nghe bao giờ.
“Tiêu rồi, tiêu rồi! Thế này đánh thế nào đây? Hoàn toàn không phải cùng một cấp độ mà… !” Một người thủ vệ khác mặt đen sì nói.
Mặc dù mọi người đều hạ quyết tâm cùng tồn vong với hoàng thành Thiên Ưng, nhưng mà thấy tình cảnh khủng bố bậc này, từng người vẫn là không nhịn được mà sợ run.
“Còn… còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi bẩm báo Diệp Viễn đại nhân!” Một người thống lĩnh thủ vệ nuốt nước miếng, phân phó thủ hạ nói.
Thủ hạ kia lại không hề động, chỉ vào chân trời lẩm bẩm nói: “Không… không cần, Diệp Viễn đại nhân, ngài ấy… ngài ấy đi ra rồi.”
Mọi người nhìn theo phương hướng hắn chỉ, chỉ thấy một thân ảnh trẻ tuổi tuấn lãng lẳng lặng đứng ở đầu tường, chắp tay, yên lặng nhìn chăm chú về phương xa.
“Đây… sao lại chỉ có một mình đại nhân? Chẳng lẽ, ngài ấy định một người đi đối phó với mười vạn người này?” Mọi người nghĩ đến mà sợ nói.