Thi đấu Đan Tháp, là thịnh hội lớn nhất.
Từ đệ tử đến trưởng lão, đều phải tham dự, tranh đoạt danh sách đi vào Đan Tháp.
Đan Tháp là một thế lực ở hoàng thành Thiên Ưng, cũng là tháp tu luyện mà tất cả mọi người hướng về, giống như Võ Tháp vậy.
Mỗi Đan Tháp tổ chức thi đấu, vì tranh đoạt danh sách đi vào Đan Tháp, các vị trưởng lão cũng là đánh nhau vỡ đầu.
Song tháp Đan Võ là tiêu chí kiến trúc của cả hoàng thành Thiên Ưng, toàn bộ hoàng thành Thiên Ưng, bất luận ở góc nào, cũng đều có thể nhìn thấy song tháp cao vút trong mây.
Lúc này, phía dưới Đan Tháp, trên một quảng trường khổng lồ, người người nhốn nháo.
Thi đấu Đan Tháp và thi đấu Võ Tháp, đều là đại sự liên quan đến tương lai của nội thành thậm chí toàn bộ hoàng thành Thiên Ưng, đương nhiên có độ chú ý cực cao.
“Các ngươi mau xem, các trưởng lão đi ra rồi!” Đột nhiên có người trong đám đông hô lên.
Một góc quảng trường gần Đan Tháp, dựng một trạm cao đài đánh giá, đây là đặc biệt chuẩn bị cho nhóm trưởng lão.
Cho dù là những chấp sự kia, cũng không có tư cách ngồi ở đây.
Lúc này, các trưởng lão nối đuôi nhau vào, đều tự tìm đến vị trí của mình ngồi xuống.
Trong lòng Lộc Minh tức giận!
Người khác ngồi ở phía trên, hắn đều phục.
Nhưng lại nhất định cứ phải là Diệp Viễn, khiến hắn khó chịu giống như ăn phải ruồi vậy.
Lần này, thật sự đúng là để phân lên đầu hắn rồi.
“Các ngươi xem, người kia chính là Diệp trưởng lão tân nhiệm, thật trẻ tuổi!”
“Nào chỉ là trẻ tuổi! Nhất định chính là một đứa trẻ có được không hả? Rất nhiều đệ tử đan thần tam tinh, còn lớn hơn hắn mấy trăm ngàn tuổi!”
“Chậc chậc, thật sự là nhìn người đừng chỉ nhìn tướng mạo! Chỉ là không biết tài nghệ chân chính của hắn thế nào, nghe nói hắn từ chối khiêu chiến của Tống Khải Dương.”
“Ha ha, là sợ hả? Bây giờ ta thấy tám phần mười có thể nói hắn là quân cờ nhị trưởng lão đẩy ra.”
“Đúng vậy, một đứa trẻ con như thế, sao có thể có tư cách làm trưởng lão? Đây không phải là vô lý sao!”
…
Diệp Viễn xuất hiện trong đội ngũ một đám trưởng lão, thật sự có vẻ hơi chói mắt.
So với các trưởng lão, hắn có hơi trẻ quá.
Thậm chí phần lớn đệ tử, so với Diệp Viễn số tuổi còn lớn hơn không ít.
Xuất hiện loại tình huống này, đương nhiên khiến cho trong lòng rất nhiều người cảm thấy không công bằng.
Đương nhiên, người thấy không công bằng nhất chính là Tống Khải Dương.
Hắn ở phía dưới nhìn Diệp Viễn, trong lòng không ngừng cười nhạt.
“Ngươi cứ đắc ý đi, hôm nay ta muốn ở trước mặt tất cả mọi người khiêu chiến ngươi! Ta không tin, ngươi còn có thể tránh không chiến!” Tống Khải Dương cười lạnh ở trong lòng nói.
Tất cả chuẩn bị xong xuôi, Tống Khải Dương chậm rãi ra khỏi hàng, chắp tay nói với Nhược Hư: “Đại trưởng lão, nghe nói thực lực đan đạo của Diệp trưởng lão tân nhiệm cao cường, đồ nhi bất tài, muốn lãnh giáo với ngài ấy một phen. Con nghĩ, ở đây cũng có không ít đệ tử, đều muốn thấy phong thái của Diệp trưởng lão. Coi như… đây là một trận đấu hâm nóng cho lần thi đấu này đi!”
Mọi người hiển nhiên không ngờ được Tống Khải Dương thế mà lại ở trước mặt nhiều người như vậy khiêu chiến Diệp Viễn, nếu như Diệp Viễn không ứng chiến, e là không thể nào nói nổi?
Có điều bọn họ cũng đúng là vô cùng chờ mong nhìn thấy rốt cuộc thực lực Diệp Viễn như thế nào.
Nhất thời, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Viễn, muốn xem xem hắn ứng phó tình hình hiện tại như thế nào.
Nhược Hư thâm sâu nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Diệp trưởng lão, bây giờ trong hoàng thành có rất nhiều lời nghị luận về ngươi! Có không ít người nói ngươi trẻ tuổi, không đủ để đảm nhiệm chức trưởng lão, còn có người nói ngươi chỉ là đan thần tam tinh, không xứng làm trưởng lão. Hay là, nhân cơ hội này, xuất thủ cho mọi người thấy?”
Hai người này kẻ xướng người họa, trực tiếp bức Diệp Viễn đến góc tường.
Có không ít trưởng lão, chấp sự và hộ pháp ở đây đều chế giễu, dù sao Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện, khiến bọn họ không phục lắm.
“Đúng vậy, Diệp trưởng lão, xuất thủ đi, cũng cho chúng ta được mở mang tầm mắt!”
“Diệp trưởng lão thiếu niên đắc chí, tất có chỗ hơn người. Hay là nhân cơ hội này, để cho chúng ta học tập một chút!”
Một đám chấp sự, hộ pháp chỉ sợ không loạn, từng người phụ họa nói.
Nhị trưởng lão không thích tranh đấu, vẫn luôn bị đại trưởng lão xa lánh.
Chấp sự, hộ pháp ở đây, phần lớn đều là người của đại trưởng lão, đương nhiên đều là đến xem trò cười.
Trong lòng Diệp Viễn cười nhạt, đột nhiên đặt câu hỏi: “Đại trưởng lão, Tống Khải Dương này là đệ tử của ngươi hả?”
Nhược Hư gật đầu nói: “Không sai.”
Diệp Viễn bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Đại trưởng lão, đệ tử này của ngươi cũng quá không hiểu quy củ! Chuyện mấy ngày hôm trước, ta nghĩ đại trưởng lão chắc không phải không biết đi? Chỉ là một đệ tử tam tinh, có tư cách gì tới khiêu chiến bổn trưởng lão? Hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, nói dễ nghe một chút đây là muốn bức vua thoái vị sao? Đại trưởng lão, hôm nay có cái tiền lệ này, vậy thì tất cả các trưởng lão đang ngồi ở đây, về sau còn có cái gì uy nghiêm để nói?”
Tống Khải Dương không khỏi cứng lại, trên mặt đỏ lên.
Đều là đan thần tam tinh, hắn so với Diệp Viễn còn cao hơn hai cảnh giới nhỏ, nhưng mà một câu nói của người ta lại dẫm bẹp hắn đến gắt gao.
Sự chênh lệch thân phận quá lớn.
Đột nhiên, Diệp Viễn làm khó dễ, đánh Nhược Hư trở tay không kịp.
Hắn không ngờ được, một người trẻ tuổi như Diệp Viễn, thế mà lại hiểu được đùa bỡn quyền mưu, lấy thế đè người.
Mặc dù lời này nghe có vẻ như đang trốn tránh, nhưng hắn thật đúng là không tìm được lời nào để phản bác.
Nếu như dựa theo cảnh giới mà nói, Tống Khải Dương thừa khả năng khiêu chiến Diệp Viễn.
Nhưng mà dựa theo thân phận mà nói, Tống Khải Dương đến xách giày cho Diệp Viễn cũng không xứng!
Hôm nay, lời này nói ra, bản thân hắn chính là lại dám phạm thượng.
Có điều, như thế này, Nhược Hư càng thêm chắc chắn Diệp Viễn nhất định là gối thêu hoa, không dám ứng chiến.
Nhược Hư cũng phản ứng rất nhanh, lập tức nháy mắt với Lộc Minh.
Lộc Minh hiểu ý, đứng lên nói: “Diệp Viễn, không biết lão phu có tư cách khiêu chiến ngươi không?”
“Hỗn xược!” Vừa nói xong, Diệp Viễn lập tức làm khó dễ, lạnh lùng nói: “Ngươi thì là cái gì, lại dám gọi thẳng tục danh của bổn trưởng lão?”
Gương mặt Lộc Minh đỏ bừng, bị một tên đến tuổi còn không bằng cháu hắn nói như vậy, hắn thật sự là phát điên!
Lộc Minh ỷ là tâm phúc của Nhược Hư, ngày thường cũng không để trưởng lão bình thường vào mắt, đều là gọi thẳng tên.
Tuổi của hắn, so với những trưởng lão kia còn già hơn, một chút cậy già lên mặt này, so với ai cũng không dám nói cái gì.
Ai biết được hôm nay, Diệp Viễn thế mà lại trực tiếp lấy cái này ra nói chuyện.
Vẻ mặt Diệp Viễn âm trầm, nói với Nhược Hư: “Đại trưởng lão, ta thấy Đan Tháp chúng ta, vẫn là nên chỉnh đốn lại một chút. Tôn ti trên dưới, có còn cần hay không? Hay là… ta đề nghị mở hội trưởng lão, thảo luận một chút vấn đề này, bàn ra một chút sách lược đi?”
Nhược Hư còn chưa mở miệng, Hiên Vũ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên lên tiếng.
“Ừm, cái tôn ti này đúng là nên thảo luận một chút.” Nói xong, hắn lại nhắm mắt lại, giống như là chưa nói gì.
Nhị trưởng lão vừa mở miệng, phân lượng chuyện này cũng không giống nhau rồi.
Có chuyện hôm nay làm cớ, mở hội trưởng lão dường như cũng không có gì không ổn.
Nhất mạch đại trưởng lão làm mưa làm gió đã quen, căn bản không để trưởng lão khác vào mắt, quan niệm tôn ti, đúng là đã sớm mờ nhạt.
Cái này dĩ nhiên không dọa được Nhược Hư, có điều làm cho Nhược Hư thầm đề phòng trong lòng.
Diệp Viễn này, khó đối phó!
Tiểu tử này, so với Hiên Vũ hoàn toàn là hai con đường, rất khó giải quyết!
“Lộc chấp sự, còn không xin lỗi Diệp trưởng lão?” Nhược Hư bỗng nhiên mở miệng nói.