Nhưng mà vào đúng lúc này, Bảo Trư bỗng nhiên bừng tỉnh, vèo một cái lại tránh thoát khỏi cái ôm của tiểu Đồng rồi ngăn ở trước mặt Diệp Viễn, sau đó nó nhe răng trợn mắt một trận với Đỗ Như Phong.
“Phì phò! Phì phò!”
Bảo Trư này vô cùng có nhân tính, mọi người đều có thể nhìn ra nó đang phát tiết sự bất mãn của chính mình.
Đỗ Như Phong nhìn thấy một màn này, vốn dĩ khí thế đang ngất trời lại tức khắc tan thành mây khói.
Tiểu Đồng nhìn thấy một màn này lại vô cùng giận dữ nói: “Ngươi… cái con heo này, quả thật là một con heo vong ân phụ nghĩa! Ngươi mau lại đây cho ta!”
Bảo Trư lắc lắc đầu rồi sau đó quay đầu đi, dáng vẻ rất kiêu ngạo.
Tiểu Đồng tức giận đến mức nhảy dựng lên hò hét: “Tức chết ta! Tức chết ta! Có bản lĩnh thì từ đây về sau ngươi cứ đi theo tên tiểu tử này đi, đừng tới tìm ta nữa!”
Chỉ là khi tiểu hài tử nói chuyện, giọng nói vô cùng non nớt căn bản ngay cả một chút lực uy hiếp cũng không có.
Tiểu hài tử vốn dĩ còn đang nghĩ rằng Bảo Trư sẽ bị dọa cho sợ nhưng ai ngờ Bảo Trư thoáng một cái đã chui thẳng vào trong lòng ngực Diệp Viễn, còn lắc lắc đầu, dường như nó đang muốn thị uy với tiểu Đồng, dáng vẻ trông rất đáng yêu.
Tiểu Đồng vừa thấy thế liền giận dữ nói: “Ngươi… tên gia hỏa vong ân phụ nghĩa, chúng ta tuyệt giao!”
Nói xong, tiểu Đồng khoanh tay bày ra dáng vẻ ông cụ non mà rời đi.
Đỗ Như Phong lại đứng sững ở nơi đó, hắn ta hết nhìn Bảo Trư rồi lại quay sang nhìn tiểu Đồng, vẻ mặt vô cùng khó xử.
Bỗng nhiên, hắn ta thấy được Chúc Vấn đang đứng ở một bên, sắc mặt trầm xuống rồi nói: “Ngươi chính là người phụ trách cuộc sống hàng ngày của đệ tử Ảnh Nguyệt Tông đúng không?”
Chúc Vấn vội vàng nói: “Đúng vậy, chỉ là…”
Chúc Vấn không biết Đỗ Như Phong đang muốn làm gì, hắn ta vẫn còn đang muốn cáo trạng lại bị Đỗ Như Phong thẳng thừng ngắt lời: “Mau sắp xếp cho bọn họ đến Thượng Lâm Uyển đi, cho dù bọn họ có yêu cầu gì thì ngươi cũng phải tận lực đáp ứng, đặc biệt là tên tiểu tử kia! Nếu trong khoảng thời gian này, Bảo Trư phải chịu ấm ức dù chỉ một chút thì ta cũng sẽ ta bắt ngươi đến hỏi tội!”
Chúc Vấn nghe xong lời này trong nháy mắt sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Thượng Lâm Uyển, chính là chỗ ở đứng đầu Thánh Cảnh Hoàng Linh.
Phương tiện xa hoa không nói, đây cũng là nơi có linh khí đầy đủ nhất.
Đó là nơi mà cho dù có là mười mấy tông môn Chân Thần cấp, đứng đầu bảng xếp hạng Thượng Thanh Tông, cũng không có tư cách vào ở trong Thượng Lâm Uyển.
Đỗ trưởng lão, thế mà lại có thể vì một con heo mà để cho đám đệ tử Ảnh Nguyệt Tông vào ở trong Thượng Lâm Uyển.
Dựa vào cái gì!
Vào ở trong Thượng Lâm Uyển còn chưa tính, còn bắt hắn ta phải đáp ứng tất cả những yêu cầu của bọn họ.
Hiện tại Chúc Vấn chỉ hận không thể đâm chết hết tất cả bọn họ mà thôi.
Chỉ là, với địa vị của Đỗ Như Phong, trong lòng hắn ta cũng biết rất rõ ràng.
Vào giờ khắc này, hắn ta cũng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nuốt vào trong bụng mà thôi.
“Đệ tử tuân mệnh!” Chúc Vấn khom người nói.
Căn bản Đỗ Như Phong không thèm để ý đến Chúc Vấn mà hắn ta chỉ nhanh chóng quay đầu đuổi theo tiểu Đồng.
Mọi người của Ảnh Nguyệt Tông đều dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn về phía Chúc Vấn.
Không phải vừa rồi tên gia hỏa này còn có ý nghĩ muốn lấy việc công báo thù tư hay sao, không phải còn muốn cho bọn họ ở lại phòng chất củi để nhục nhã bọn họ sao, nhưng có lẽ hắn ta cũng không biết rằng, chỉ trong nháy mắt mà tình thế lại có thể nghịch chuyển lớn đến như vậy.
Vẻ mặt Khương Tuyết Diễm nghiền ngẫm mà đi đến trước mặt Chúc Vấn, mở miệng nói: “Chúc sư huynh à, sư huynh hãy dẫn đường đi!”