Thứ hư vô mờ mịt nhưtâm cảnh này, dường như có rất ít tác dụng đối với việc tu hành, cũng có rất ít võ giá có thế đi theo tư tướng này.
Nhưng mà Diệp Viên biết rằng, tâm cảnh có tác dụng vô cùng lớn đối với con đường tu hành sau này của võ giả, thậm chí ở một trình độ nhất định sẽ quyết định tiềm lực và giới hạn của võ giả!
Đổi với võ giả mà nói, có tâm cảnh giống như hố thêm cánh!
Nếu như hai gã võ giả có thực lực tương đồng tiến hành chiến đấu với nhau, người thắng lợi cuối cùng nhất định là người có tâm cánh cao hơn!
Đối với Diệp Viễn, dù chỉ giúp tăng thực lực lên một chút, đều là trân châu đá quý.
’Xin lỗi, để sư huynh đợi lâu.”
Diệp Viễn cố gáng nén sát ý vào trong nội tâm, áy náy nói.
‘Từ lúc nào huynh đệ ta trở nên xa lạ như thế? Vi huynh chẳng qua chí đùa với ngươi một chút mà thôi, sư đệ bó qua cho. Ta biết sư đệ theo đuối con đường đan đạo, không thích phân tâm tục vụ, có thể tha thứ vi huynh sẽ tận lực tha thứ. Chẳng qua là lần hội họp long trọng này vô cùng quan trọng đối với ta Dược Vương điện, bất đâc đĩ mới mời sư đệ rời núi.”
Cơ Thương Lan một mặt thắng thân, không có chút nào giả bộ, cho dù ai cũng không nhìn ra hắn là kẻ lòng lang dạ thú.
Diệp Viễn cũng cười nói: “Khiến cho đại sư huynh sầu lo rồi.’
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Viễn và Cơ Thương Lan sẽ cùng nhau sâp xếp những công việc trong đại hội Đan Phẩm.
Dù cho những chuyện này là những việc hân ghét nhất, Diệp Viên cũng làm cẩn thận tỉ mỉ, dường như hoàn toàn đưa bản thân lâm vào trong ảo cảnh.
Bản thân tự vận động, điều này cũng không có chút độ khó nào đối với Diệp Viễn.
Đại hội Phấm Đan sẽ tiến hành làm từng bước, Cơ Thương Lan cuối cùng cũng lộ ra răng nanh.
Bới vl một khi uống vào đan dược trong đại hội phấm đan, độc dược sẽ khiến cơ thế tạm thời mất tu vi, Cơ Chính Dương và Cơ Thanh Vân lúc này đã là dê đợi làm thịt.
‘Sư tôn, không nên trách đồ nhi lòng dạ ác độc, đồ nhi cũng là thân bất do kỷ thôi.”
Cơ Thương Lan cầm kiếm nhắm vào Cơ Chính Dương.
Cơ Chính Dương lòng như tro nguội, nhắm mắt lại nói: “Việc đã đến nước này, nól nhiều vô ích, chỉ hy vọng ngươi cố thể tha cho Vân nhi một mạng.”
Cơ Thương Lan nghe vậy cười gian ác một tiếng, nói: “Xin lỗi sư tôn đại nhân, sợ rằng không thế thỏa mãn ước nguyện này của người trước khi lảm chung rồi. Nhổ cỏ phái nhổ tận gổc, gió xuân thối tới lại tái sinh, ta cũng không muốn lưu lại một ké địch tiềm ấn như thế. Vân sư đệ có thiên phú kinh người, chỉ cần cho hân một cơ hội, vài chục năm sau chỉ sợ cũng có thực lực uy hiếp ta rồi’
Nói xong, Cơ Thương Lan vung trường kiếm lên, một đường kiếm đi thẳng về hướng Diệp Viễn.
Lúc này, thân thế Cơ Chính Dương bống nhiên di chuyến, hẳn thay Diệp Viễn đỡ được đường kiếm này!
Không có nguyên lực hộ thế, thân thế Cơ Chính Dương bị đường kiếm đánh trúng nát tan trong nháy mắt!
Cũng trong lúc đó, thần hồn của Cơ Chính Dương đột nhiên bùng nổ, bao phủ lấy thân thể Cơ Thương Lan!
Cơ Thương Lan thấy vậy giận dữ hét: “Ngươi lão bất tử này, lại dám thiêu đốt thần hồn, ngươi muốn hồn phi phách tán hay sao?”
“Ầm!”
Một màn đụng nhau kịch liệt, thần hồn của Cơ Chính Dương tiêu tan hầu như không còn, ngược lại Cơ Thương Lan cũng phun ra một ngụm máu lớn, hiển nhiên là chịu thương tích không nhẹ.
Diệp Viễn lạnh lùng chứng kiến từ đầu đến cuối màn đụng độ này, bản thân không h’ê kích động, cũng không căm giận, thậm chí ngay cá một chút cám xúc cũng không có.
Chuyên xảy ra trước mât này một lần nữa ghi lòng tạc dạ, giống như vạch trần vết sẹo nội tâm của hân, loại tâm linh thống khổ này thường là người không cách nào cảm nhận.
Mà ảo cảnh đến giờ phút này rồi, cũng là cực độ nguy hiếm! Nếu như không chịu đựng được, sau này Diệp Viễn khó có thế bước tiếp.
Cơ Thương Lan một lần nữa cầm lấy kiếm, một tay che ngực, từng bước một đi tới phía trước Diệp Viễn.
‘Vân sư đệ, không nên trách sư huynh, sư huynh cũng là vạn bất đẩc dĩ, ngươi hãy yên tâm lẻn đường đi…”
Cơ Thương Lan vừa đi, vừa nói.
Diệp Viền nhln Cơ Thương Lan, bỗng nhiên nhàn nhạt nờ nụ cười. Diệp Viền khoanh chân ngồi xuống, nhâm hai mât lại, dường như hoàn toàn không có ý chống cự.