Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên minh Thiên Lăng bên này, sắc mặt Cổ Thiên Khuyết bỗng nhiên biến đổi, đồng thời ngang ngược động thủ.

Oành!

Một cú va chạm kịch liệt, Cổ Thiên Khuyết bị đẩy lùi lại mấy bước liên tiếp.

“Kế Tầm, ngươi có ý gì?” Cổ Thiên Khuyết thấp giọng hỏi.

Bóng đen này không ai khác chính là Kế Tầm vừa mới ra khỏi cửa Chu Tước.

Lúc này khí tức của Kế Tầm âm lãnh hơn nhiều so với lúc trước, gần như có thể đông cứng người khác.

“Cổ Thiên Khuyết, ta chỉ cần mạng tiểu tử này, không có quan hệ với ngươi! Không tránh ra thì ta sẽ giết ngươi luôn!” Kế Tầm lạnh lùng nói.

Cổ Thiên Khuyết nghe thế liền giận dữ: “Muốn giết ta, chỉ bằng ngươi sao?”

Khí thế Kế Tầm phóng ra, hơi thở đáng sợ tràn lan khiến con ngươi Cổ Thiên Khuyết khẽ co lại.

Kế Tầm dường như không giống lúc trước.

“Ngươi có thể thử xem!” Kế Tầm lạnh lùng nói.

Lúc này, Quý Khang đột nhiên đứng ra nói: “Được rồi, Kế Tầm, mọi người chuẩn bị đi vào động phủ Thiên Tôn, bảo vật chân chính cũng được cất giữ ở đó. Hai cường giả Chân Thần lục đục với nhau ở chỗ này cũng không phải là chuyện tốt. Cho ta mặt mũi đi, có ân oán gì tạm thời buông xuống, đợi đến lúc rời khỏi động phủ Thiên Tôn này rồi chém giết cũng không muộn.”

Sắc mặt Kế Tầm thay đổi mấy lần, hừ lạnh: “Được, ta sẽ cho ngươi mặt mũi! Cổ Thiên Khuyết, sau khi ra ngoài, nếu ngươi còn dám che chở cho tên súc sinh này, ta nhất định sẽ giết chết ngươi! Không tin thì cứ chờ xem!”

Cổ Thiên Khuyết lạnh lùng hừ một tiếng: “Bất chấp lý lẽ!”

Thật ra nội tâm hắn ta cực kỳ khiếp sợ, thực lực của Kế Tầm lúc nãy dường như mạnh hơn rất nhiều so với trước kia.

Chẳng qua ở nơi này, mọi người đều áp chế cảnh giới, rốt cuộc thực lực như thế nào thì chờ ra ngoài rồi mới biết được.

Quý Khang cười nói: “Ha ha, Kế Tầm, nghe nói ngươi có đươc chân huyết Chu Tước. Tới đây, ba người khác đã vào vị trí, các ngươi mau chóng mở động phủ Thiên Tôn đi!”

Nghe xong lời này, sắc mặt Kế Tầm càng trở nên khó coi, gằn giọng nói: “Ta không có chân huyết Chu Tước!”

Nụ cười trên mặt Quý Khang cứng đờ, kinh ngạc hỏi: “Ngươi không có, vậy thì ai cướp được?”

Ánh mắt bất thiện của Kế Tầm nhìn về phía Lãnh Thu Linh.

“Khặc, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi! Không nghĩ tới cuối cùng lại để cho tiểu nữ tử này thành ngư ông!”

Ánh mắt của mọi người lúc này cũng nhìn sang Lãnh Thu Linh, từng người đều không giấu được vẻ kinh ngạc.

Cổ Thiên Khuyết bây giờ mới chú ý đến đồ nhi của mình đã đột phá Thiên Thần tầng sáu!

Lão ta hơi giật mình, sau đó ngạc nhiên mừng rỡ.

“Ha ha, Linh Nhi, ngươi thật sự lấy được chân huyết Chu Tước?” Cổ Thiên Khuyết cười to.

Lãnh Thu Linh gật đầu, xem như là ngầm chấp nhận.

“A, tốt quá! Thu Linh sư muội, muội và ta đều là người có vận khí! Muội và con kiến hôi bên cạnh kia vĩnh viễn sẽ không thể nào đến với nhau được đâu, chênh lệch giữa các người chỉ có càng ngày càng lớn mà thôi! Đi, chúng ta đi mở động phủ đi!” Từ Hành nghe được tin tức này cũng cười vang.

Hắn cảm thấy mình lấy được chân huyết Bạch Hổ, Lãnh Thu Linh có chân huyết Chu Tước đã có thể bỏ xa mấy thế hệ đồng lứa.

Trong tương lai bước vào Thiên Tôn Cảnh cũng không phải không thể.

Diệp Viễn tự nhiên lại càng không xứng với Lãnh Thu Linh.

“Vận khí lớn? Từ sư huynh, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi. Người có vận khí không phải ta mà là Diệp Viễn. Chân huyết Chu Tước là hắn đưa cho ta.” Lãnh Thu Linh lại lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK