Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bây giờ ngươi có thể lựa chọn rời đi, cũng có thể lựa chọn tiếp tục khiêu chiến!” Âm thanh kia vang lên lần thứ hai.

Phía đầu bên kia của đại trận, Từ Hành, người đã đạt được Chân Thần Huyền Bảo vốn dĩ rất đắc ý.

Nhưng mà bây giờ sắc mặt của hắn lại vô cùng khó coi.

Hắn nhìn chằm chằm Diệp Viễn, hy vọng hắn lựa chọn tiếp tục.

Bởi vì hắn tin rằng Diệp Viễn không thể vượt qua được ba cửa ở phía sau.

Chưa từng có ai có thể nhìn thấy được ba cửa cuối cùng, cũng không ai dám đi thử sức!

“Tiếp tục!” Diệp Viễn nói một cách rất bình tĩnh.

Tinh thần của tất cả mọi người đều chấn động, không ai nghĩ đến Diệp Viễn thật sự dám tiếp tục khiêu chiến.

Chỉ vì đánh cuộc với Từ Hành mà hắn ngay cả mạng cũng từ bỏ sao?

Có thể nhìn ra được, khi Diệp Viễn xông qua cửa thứ sáu, tuy rằng không thảm như Từ Hành, nhưng cũng đã phải cố gắng hết sức.

Khả năng hắn có thể xông qua ba cửa phía sau gần như bằng không.

Cấp thứ bảy rất khó, cũng không thể lập tức phát động.

Một luồng hơi thở hủy diệt dần dần lan rộng ra trong không gian.

Phù phù phù…

Vài tên võ giả đứng tương đối gần đã bị luồng hơi thở đáng sợ này nghiền nát!

Sắc mặt của một đám cường giả đột nhiên thay đổi, vội vàng rút lui.

Uy lực của kiếm trận cấp bảy này thật sự kinh khủng, tùy tiện thổi ra một luồng hơi thở là đã có thể nghiền nát cường giả cảnh giới thiên thần.

Vậy áp lực mà Diệp Viễn phải chịu khi ở trung tâm của lốc xoáy có thể tưởng tượng được.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Diệp Viễn.

“Này… Đây là muốn người ta phải chết! Diệp Viễn thật sự là không biết tự lượng sức mình.”

“Đây là Thiên Tôn chi uy sao? Tên tiểu tử kia chết chắc rồi!”

“Cấp thứ bảy cũng đã kinh khủng như vậy, kiếm trận cấp thứ chín thì sẽ đến mức nào?”

Biểu cảm trên mặt của mọi người đều cực kỳ khó coi, uy lực của kiếm trận cấp thứ bảy này khiến cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là kính sợ!

Sức mạnh giống như hủy diệt này khiến cho bọn họ thấy được sự hùng mạnh của Thiên Tôn Tiên Lâm.

Đúng lúc này, kiếm trận cấp thứ bảy phát động!

Vô số kiếm quang trực tiếp bao phủ lấy Diệp Viễn.

Nhóm cường giả ở bên ngoài trận pháp căn bản không thể nhìn thấy cơ thể của Diệp Viễn.

“Ha ha ha… Ngu ngốc, nhìn xem lần này người có còn không chết!” Từ Hành thấy một màn như vậy thì không ngừng cười điên cuồng.

Trên mặt của Lý Khang thế nhưng lại hiện lên một sự buông bỏ.

Lão ta may mắn, may mắn là chính mình không đi khiêu chiến với cấp thứ bảy đầy khó khăn!

Lý Khang cân nhắc một chút, nếu như hắn ta đi khiêu chiến với cấp thứ bảy của kiếm trận thì có lẽ sẽ phải chết!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, dần dần kiếm quang cũng đã rút lui.

Con ngươi của tất cả mọi người đều co rụt lại, không dám tin mà nhìn về phía hình bóng đang ở giữa kiếm trận kia.

“Này… Chuyện này không thể nào! Uy lực đáng sợ như thế mà sao hắn ta vẫn có thể sống sót?” Trong ánh mắt của Từ Hành đều là không dám tin.

Hắn căn bản không nghĩ tới có thể nhìn thấy Diệp Viễn, dưới sự kinh khủng như vậy của kiếm quang thì ngay cả thi thể của Diệp Viễn cũng không thể giữ lại.

Nhưng mà bây giờ, Diệp Viễn lại êm đẹp đứng ở đó.

Chỉ là trên người có không ít vết thương.

Diệp Viễn vẫn đang đứng đó không hề nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền lại.


Có một lớp sương trên thanh kiếm, máu tươi không ngừng nhỏ giọt xuống từ mũi kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK