Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha, khinh người quá đáng hả? Chỉ e là do chính ngươi khinh người quá đáng trước đúng không? Nói thật đi, ngươi còn có thể sống sót trở về đúng là làm ta rất bất ngờ đấy, xem ra Quân Thiên Vũ cũng khá là kiêng kỵ thành chủ.” Cố Trường Thuận nói.

Cố Hồng càng nghe càng thấy không ổn, chẳng lẽ những chuyện mình lén lút làm sau lưng gia chủ, hắn đều biết cả?

Vừa nghĩ đến đây, Cố Hồng càng nước mắt nước mũi giàn dụa, nói: “Gia chủ, người phải làm chủ cho Cố Hồng!

Ta đi mời Diệp Viễn ra tay chữa bệnh, nhưng hắn không nói không rằng liền cắt đứt tai ta. Việc này… thật đúng là không coi ngài ra gì!”

Cố Hồng không chú ý tới, sắc mặt Cố Trường Thuận đã dần trở nên lạnh lẽo.

“CỐ Hồng, đây là cơ hội cuối cùng ta ban cho ngươi!”

Cố Hồng giật mình, lập tức tỉnh táo lại.

Từ ánh mắt của gia chủ, gã liền biết mình không dối gạt được điều gì.

Cố Hồng là một kẻ khôn khéo, gã biết mọi thứ gã có đều do Cố Trường Thuận ban cho.

Lần này, gã hoàn toàn thành thật, kế lại toàn bộ sự việc mấy ngày qua.

Đương nhiên, tình huống thực sự vẫn cỏ chút khác so với những điều gã kể, nhưng đều là những thứ không thể xác định rõ.

Loại chuyện này, Cố Hồng đã làm quen tay rồi, mặc dù là Cố Trường Thuận cũng không nhìn ra manh mối.

Ví dụ như ngày đó gã đi tiêu trừ nhiệm vụ, gặp phải Diệp Viễn và Dư Minh, quá trình sự việc dĩ nhiên lại thành Diệp Viễn đã chỉ có thực lực thấp lại còn không coi ai ra gì, thoạt nhìn chỉ như một tên lừa đảo, cho nên gã mới không cho bọn họ vào.

Điểm này, kết hợp với điều kiện mà Diệp Viễn nói, càng khiến người cảm thấy chân thật.

Quả nhiên, Cố Trường Thuận nghe xong, vẻ lạnh lẽo trước đó đã giảm đi nhiều, thản nhiên nói: “Coi như ngươi thành thật, nếu ngươi còn dám giấu diếm điều gì, không cần Quân Thiên Vũ ra tay, ta cũng sẽ tiễn ngươi lên đường.”

Cố Hồng âm thầm toát mồ hôi hột, cảm giác như mình vừa dạo quanh quỷ môn quan một vòng rồi lại về.

CÓ điêu, với hiếu biết cua gã về Cố Trường Thuận, thì lần này hẳn đã qua cửa!

“Gia chủ, Cố Hồng nhất thời hồ đồ, cho nên gây ra sai lầm lớn, xin gia chủ trách phạt. Chỉ là, Diệp Viễn mặc dù lợi hại, thuộc hạ cũng không tin hắn còn có thể mạnh hơn Thư Minh đại nhân, cho nên mới ra tay với hắn!” Cố Hồng nói dối.

Cố Trường Thuận chỉ gật đầu, nói: “Thật ra, ta cũng rất khó tin một tiểu tử Thần Du Cảnh lại có thế mạnh hơn cả Thư Minh. Có điều, bệnh tình của Tinh Nhi thật sự không thế dây dưa thêm nữa. Hắn muốn Oái Hương Lâu thì cho hắn đi, chỉ cần hắn có thế chữa khỏi cho Tinh Nhi.”

Sáng hôm sau, Quân Thiên Vũ và Diệp Viễn tới CỐ gia.

Cố Trường Thuận tự mình ra nghênh đón bọn họ, bên cạnh còn có một lão giả tiên phong đạo cốt.

Hai bên hàn huyên một hồi, Cố Trường Thuận nói: “Diệp đại sư, bệnh của tiểu nữ phải phiền ngươi rồi.”

“Nhận tiền của người, thay người giải nạn, đây tất nhiên là chuyện thuộc bốn phận của Diệp mỗ.” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Hắn và CỐ gia rất khó có thế trở thành bạn bè, cho nên hắn cũng không cần khách khí làm gì.

Chỉ là lão giả kia bỗng nhiên cười lạnh nói: “Ha, tuổi chưa lớn lắm mà độ huênh hoang không nhỏ nhỉ! Ranh con còn chưa đủ lông đủ cánh đã dám tự

xưng đại sư, thật không biết trời cao đất rộng là gì!”

Lão giả này, chính là Thư Minh mà Cố Trường Thuận từng nhắc đến.

Hôm nay Diệp Viễn đến xem bệnh cho con gái Cố Trường Thuận, có mấy lời chính y không tiện nói, cho nên mới mời Thư Minh đến đây, chính là để nói như vậy đó.

Diệp Viễn liếc nhìn lão một cái, bình thản nói: “Thứ nhất, có chí không phụ thuộc tuổi cao thấp, xem bệnh trị người là phải dựa vào bản lĩnh thực sự! Nếu bệnh của Cố tiểu thư không khỏi được, vậy các hạ tất nhiên không có bản lĩnh này. Thứ hai, danh xưng đại sư là người khác gọi ta, ta chưa từng tự xưng như vậy. Có điều, ta chưa bao giờ nghĩ, mình được gọi là đại sư có điều gì không ổn. Thứ ba, ngươi là ai?”

“Ngươi! Ngay cả lão phu là ai cũng không nhận ra, còn dám đứng đây mạnh miệng kiêu ngạo! Bệnh còn chưa có xem mà đã ra vẻ nắm chắc rồi, ngươi tưởng ngươi là Đan Đế ư?” Hạ Thư Minh bị Diệp Viễn chọc giận đến độ thổi râu trừng mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK