Sau khi Nhậm Tinh Thuần rời đi, một mình Diệp Viễn tự đi xung quanh Hạo Thiên Tháp.
Nhìn toà tháp ở vị trí gần, Diệp Viễn mới phát hiện ra bản thân lại không thể nào nhìn ra toà tháp này được xây bằng loại vật liệu gì!
Tuy rằng trước giờ Diệp Viễn không đọc nhiều về luyện khí, nhưng dựa vào nhãn giới của mình, hẳn vẫn có thể nhận biết được nhiều loại vật liệu của Thần Vực.
Thế nhưng bây giờ hắn lại không thể nào nhìn ra loại vật liệu xây nên toà tháp này là gì, điều này lại càng làm dấy lẽn sự tò mò của Diệp Viễn về toà tháp.
“Xung quanh toà tháp được bày trận pháp đoạt linh, sau đó không ngừng truyền nguyên lực vào bên trong toà tháp. Hơn nữa trên thân toà tháp cũng có khắc vô số các loại trận pháp, nhưng mình lại không thể đọc hiểu được cách dùng các trận pháp này!”
Diệp Viễn bất giác thở dài, toà tháp này quả thực rất kỳ dị.
Nên biết rằng, cho dù trình độ trận pháp của Diệp Viễn không thể sánh được với Lục Lâm Phong, nhưng bản thân hắn cũng đã là Trận Đế cấp chín, hơn nữa lại còn nhận được truyền thừa chính thống của Lục Lâm Phong, vậy nên trình độ trận đạo của hắn cũng đã ở trình độ rất cao rồi!
Dựa vào nhãn giới hiện tại của hắn mà lại vẫn không thể nhìn ra trận pháp được khắc trên thân tháp!
“Rốt cuộc Hạo Thiên Tháp này có nguồn gốc như thê’ nào?” Diệp Viễn tự lầm bầm.
Diệp Viễn còn tưởng rằng bản thân đã nắm hết tất cả mọi thứ ở hạ giới, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra, trong Vô Biên giới này lại cất giấu nhiều bí mật tới vậy, đến bản thân hắn cũng không thể lĩnh hội được.
Không chỉ riêng Hạo Thiên Tháp mà ngay cả Rừng Sâu Vô Biên chứa đầy bí mật kia cũng vậy.
Nguyệt Mộng Ly nói nàng đã từng vào Rừng Sâu Vô Biên, nhưng ngay cả với thực lực của nàng mà cũng không dám tiến vào quá sâu!
Đột nhiên Diệp Viễn phát hiện ra, dường như thế giới này còn phức tạp hơn so với những gì hắn tưởng tượng!
Một Vỏ Biên giới cỏn con lại có nhiều thứ vẫn chưa được làm sáng tỏ như vậy thì không biết Thần Vực còn tới mức nào?
Trong Thần Vực còn ẩn chứa biết bao bí mật nữa, rốt cuộc những cường giả Thần cảnh đã đi đâu, tại sao những võ giả bây giờ lại không thể chứng đạo thành thần?
Diệp Viễn thấy ở kiếp trước bản thân chỉ quá chú tâm tới đan đạo mà đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Cho nên khi được trùng sinh hắn mới thấy bản thân biết quá ít về thế giới này.
“Hừ, đúng là tên quê mùa không biết trời cao đất dày, đến cả tam tông cũng còn không biết bí mật của Hạo Thiên Tháp này chứ đừng nói tới một tên tiếu tử mới chỉ Hoá Hải cảnh như ngươi.”
Diệp Viễn đang trầm tư suy nghĩ, chợt một giọng nói khinh thường từ phía sau lưng vọng lại.
Quay người lại nhìn, hoá ra là một người trạc tầm ba mươi tuổi.
Người này mặc trang phục của Vạn Kiếm Tông, hiến nhiên là đệ tử của Vạn Kiếm Tông.
Diệp Viễn khẽ lắc đầu, quả nhiên đệ tử của tam tông người nào người nấy cũng vô cùng ngông cuồng như vậy!
Tuy rằng người này có thực lực của Hồn Hải Cảnh, nhưng mắt hắn lại mọc trên đầu.
Lần này Hạo Thiên Tháp mở cửa cho tất cả mọi người, khiến các đệ tử của tam tông không lấy gì làm vui vẻ.
Trong mắt bọn họ, đều coi những để tử trẻ tuổi ngoài tam tông đều là phế vật.
Diệp Viễn cũng không thèm đôi co với hắn, cứ thê’ đi qua chỗ khác.
Nhìn thái độ của Diệp Viễn, người này lập tức cảm thấy bị coi thường nên hắn vô cùng tức giận.
“Tiểu tử thối, ta đang nói chuyện với ngươi đó, có nghe thấy không!”
Lúc nói câu này, hắn đưa tay ra tóm lấy Diệp Viễn, hắn muốn dạy cho tên tiểu tử xem thường người khác này một bài học!
Một võ giả Hoá Hải cảnh cỏn con lại dám có thái độ như vậy khi nhìn thấy mình, đúng thật là không biết điều!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã không thấy bóng dáng của Diệp Viễn đâu nữa.
Lại nhìn lại lần nữa thì đã thấy Diệp Viễn ở cách mấy trượng rồi, người này liền dùng ánh mắt không mấy thiện cảm mà đánh giá Diệp Viễn.
Sắc mặt của người này chợt thay đổi, lộ rõ sự ngờ vực trên nét mặt.