Diệp Viễn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, thu lại sắc mặt lạnh lùng, chuyển sang cười nói: “ô, đúng rồi, ta suýt quên, xem ra là Lâm sư huynh muốn lấy lại Hồn Ngọc trên người ta sao?”
Câu này của Diệp Viễn là muốn nói cho Lam Báo nghe.
“Hử? Hồn Ngọc?”
Hiển nhiên Lam Báo cũng đã nghe qua cái tên Hồn Ngọc, lúc này vừa nghe Diệp Viễn nói liền không khỏi lộ ra chút hiếu kỳ.
Lâm Siêu cả kinh trong lòng, hận không thể lập tức xé tan Diệp Viễn.
Chiêu này của Diệp Viễn quả là độc
ác.
Đối VỚI cường giả Hóa Hải Cảnh mà nói, Hồn Ngọc chính là mê hoặc không thể cự tuyệt.
Cho dù Lam Báo không biết được công dụng của Hồn Ngọc, bây giờ Diệp Viễn cũng sẽ nói ra.
Đây rõ ràng là dương mưu không che đậy, muốn gây xích mích ly gián bọn hắn.
Nhưng Lâm Siêu cũng là một người tâm cơ nham hiếm, mặt hẳn không hề đế lộ chút sơ hở nào, thảm nhiên nói với Lam Báo: ‘Trước đây từng may mắn lấy được vài viên Hồn Ngọc, nhưng trên đường đi lại bị tên tiểu tử này cướp đi hơn một nửa! Đệ đang dự định giết tên tiểu tử này lấy lại Hồn Ngọc hiến tặng cho Lam Báo đại ca.”
Tuy rằng thực lực của Lam Báo cường đại, nhưng luận về tâm cơ rõ ràng không qua được Lâm Siêu, không khỏi gật đầu nói: “Vậy còn chờ gì nữa, Hồn Ngọc là bảo vật quý giá như vậy lại để trên người một tên tiểu tử Linh Dịch Cảnh, khác nào phung phí của trời? Mau giết hắn đi!”
Tính tình Lam Báo quả nhiên tàn nhân thô bạo, cũng lười phí lời với mấy người này.
Lâm Siêu cười lạnh một tiếng nhìn Diệp Viễn, đột nhiên phát động khí thế của Hóa Hải tầng ba, xông đến tấn công Diệp Viễn.
Tiếp đó đợi hắn chính là kiếm khôi.
Mười tám tên kiếm khôi đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt Lâm Siêu lâm vào Tiểu Cửu Chuyến Liên Hoàn Trận.
Lâm Siêu bị cục diện trước mặt hù dọa hết hồn, còn tưởng rằng Diệp Viễn phóng ra đại chiêu gì, đến khi hắn nhìn thấy thực lực của kiếm khôi chỉ là Ngưng Tinh hậu kỳ, liền cười lạnh nói: “Trò mèo!”
Nhưng rất nhanh hẳn phát hiện bản thân mình quá ngây thơ.
Kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp, làm cho hắn căn bản không có khả năng ra tay.
Sự chú ý của Lam Báo đều khóa trên ba người Ngô Chiêu, Mai Trăn và Chu trưởng lão, chỉ cần ba người bọn họ dám động, hắn liền dành cho bọn họ một kích lôi đình.
Lam Báo cho rằng một Hóa Hải tầng ba như Lâm Siêu đối phó với một tên Linh Dịch tầng tám chắc chắn sẽ là giết chết Diệp Viên trong nháy mắt.
Ai ngờ Lâm Siêu lại bị một đám kiếm khôi Ngưng Tinh hậu kì cản lại.
“Lẽ nào Lâm Siêu huynh đệ ở Vô Biên giới quá lâu, sức chiến đấu giảm sút đến mức ngay cả một đám con rối cũng không đánh nổi nữa rồi?” Lam Báo có chút không vui nói.
Võ giả của Cuồng Phong giới đều lấy thực lực bần thân làm đầu, căn bản không hiểu những ý nghĩa thâm sâu của trận pháp, cho nên bọn hắn không nhìn ra hư thực của đám kiếm khôi này.
Trong lòng Lâm Siêu khổ không nói được. Căn bản là không thể nói lý với tên đại hán tục tằn thô lỗ kia.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, những con rối này không tầm thường, lão gia ngài lại còn chế giễu ta?
“Lam Báo đại ca, những con rối này bị Diệp Viễn dùng trận pháp huyền diệu khống chế, vô cùng cường đại! Đệ… Một mình đệ không ứng phó nổi.” Lâm Siêu một bên ứng phó với kiếm khôi, một bên không cam tâm nói.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đám kiếm khôi này khiến hắn không thể đối phó được trong thời gian ngắn.
Cho dù đây không phải là chiến lực thực sự của Diệp Viễn thì Lâm Siêu cũng cảm thấy cầu viện Lam Báo rất mất mặt.
Hắn vốn vần muốn thể hiển thật tốt một màn, ai ngờ lại gậy ông đập lưng ông.
Lam Báo vốn có ấn tượng rất rốt đối với Lâm Siêu, dù sao đối với Cuồng Phong giới mà nói hắn cũng đã lập được kỳ công.
Vậy mà hiện tại, trong nội tâm Lam Báo lại có chút khinh bỉ Lâm Siêu.