Cho nên, muốn trở thành Luyện dược sư Đan Thần, tự nhiên phải có người giữ cửa ải.
Không phải nói ngươi có thể luyện chế đan dược là có thể tiến vào đấu đan trận.
Lão đầu trước mặt này chính là giám khảo phụ trách nghiệm chứng trình độ của luyện dược sư.
Lão giả nhìn về phía Diệp Viễn, phất phất tay nói: “Tiểu tử, nơi này cũng không phải chỗ cho ngươi chơi, đi đi.”
Lão ta nhìn thấy Diệp Viễn tuổi còn rất trẻ, cảm thấy Diệp Viễn căn bản cũng không khả năng thông qua khảo hạch, tự nhiên cảm thấy có chút không kiên nhẫn.
Cái tuổi này của Diệp Viễn, mặc dù rất hiếm người có được thực lực Thiên Thần tầng bảy, nhưng cũng sẽ không khiến cho người quá mức kinh ngạc.
Nhưng ở tuổi tác của hắn muốn trở thành đan thần ngũ tinh, lại là cực kỳ hiếm thấy, về phần có thể thông qua khảo hạch hay không là chuyện không thể nào.
Mặc dù khảo hạch này không phải thứ gì cao thâm, nhưng cũng không phải ai cũng có thể thông qua.
Diệp Viễn cười nói: “Tiền bối không kiểm tra thực lực của ta một chút sao?”
Lão đầu thản nhiên nói: “Lão phu phụ trách khảo hạch của Đan Thần nhiều năm, thấy qua vô số luyện dược sư, ngươi có thể thông qua hảo hạch này không vừa nhìn là biết.”
Lão nhân này là một vị đan thần ngũ tinh lâu năm, một thân đan đạo không kém.
Với sự nổi tiếng của Đan Thần Các, luyện dược sư muốn tham gia đấu đan trận rất nhiều, lão ta hoàn toàn đã gặp qua rất nhiều luyện dược sư.
Cũng bởi vậy, lão ta đã sớm tạo thành một bộ kinh nghiệm cho mình.
Diệp Viễn cũng không có cãi lại, chỉ cười nói: “Tiền bối có thể cho vãn bối một cơ hội không, để vãn bối cân nhắc thực lực của mình một chút.”
“Tiểu tử, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng ta, số luyện dược sư Bình Lão nhìn qua còn nhiều hơn cả số muối ngươi ăn. Lão ta đã nói như vậy rồi thì ngươi không có hy vọng đâu.”
“Tiểu tử, lông còn chưa mọc đủ, ngươi biết vì sao gọi là luyện đan không?”
“Ha ha ha...”
Đám người cười ha hả, đối với Diệp Viễn tràn đầy khinh thường.
Cho dù đệ tử của thế gia đan dược muốn đạt được thực lực để vào Đan Thần Các ít nhất cũng phải năm ba ngàn tuổi.
Cái tuổi này của Diệp Viễn căn bản không có khả năng có hi vọng.
Bình Lão thấy thái độ của Diệp Viễn thành khẩn, không giống đệ tử thế gia ngang ngược, kiêu ngạo, vuốt vuốt chòm râu, gật đầu nói: “Thôi, ngươi thử một lần đi!”
Diệp Viễn vui mừng chắp tay nói: “Đa tạ Bình Lão!”
Bình Lão xua tay nói: “Đừng vội cám ơn ta, thần hỏa thế này rất hoang dã, cẩn thận đừng để tự đốt mình.”
Khảo hạch rất đơn giản, điều khiển hỏa diễm, luyện đan.
Đừng nhìn đơn giản, nhưng rất nhiều đan thần ngũ tinh cũng làm không được.
Ngọn lửa này cũng không phải thần hỏa bình thường, mà là vô chủ chi hỏa, rất là cuồng dã.
Muốn điều khiển nó luyện đan, luyện dược sư phải có khả năng điều khiển lửa vô cùng cao!
Một ngọn lửa u lam ở trong chậu than run run không ngừng.
"Hừ, một lát nhìn tiểu tử này xem có bao nhiêu chật vật!”
“Vân Tâm Thiên Lang Hỏa nổi danh khó thuần phục, lấy cái tuổi này của hắn ta, làm sao có thể điều khiển Vân Tâm Thiên Lang Hỏa vô chủ?”
“Cái này gọi là không biết tự lượng sức mình.”
...
Những người đang chờ đợi khảo hạch cảm thấy Diệp Viễn làm trễ nải thời gian, ai nấy cũng lộ ra vẻ rất không kiên nhẫn.
Diệp Viễn chậm rãi đến trước chậu than, nhẹ nhàng điểm một cái, đám lửa kia cực kì khéo léo bay về phía dược đỉnh.
Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, căn bản không có mảy may dừng lại.