Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm!”

Ở tầng thứ sáu của Tu La Thành, một toà lầu các trực tiếp bị một chưởng của Diệp Viễn chấn sụp nửa bên.

“Mụ nội nó, là ai làm? Dám giương oai ở Lãnh Huyết Các của ta, chán sống rồi sao?”

“Ai? Rốt cuộc là ai làm, lăn ra đây cho lão tử!”

“Không biết Lãnh Huyết Các được tôn chủ Lãnh Huyết che chở sao? Lá gan của ai to như vậy?”

Một đám người ăn một bụng khói bụi, hùng hùng hổ hổ mà ra khỏi lầu các, vô cùng kiêu ngạo.

Hiện tại Lãnh Huyết là đệ nhị tôn chủ, địa vị chỉ ở sau tôn chủ U Sát. Cho nên đám thủ hạ của hắn ta cũng vô cùng kiêu ngạo, dường như không ai dám chọc.

Thời gian mười năm trôi qua, thủ hạ của Lãnh Huyết lại bồi dưỡng một số lớn cường giả Vô Tướng Cảnh, hoành hành không cố kỵ ở tầng thứ sáu.

Một người trẻ tuổi, trong tay nâng một cái bài vị chậm rãi đi vào trước mặt mọi người.

“Từ giờ trở đi, cho đến trước khi Lãnh Huyết đến đây, các ngươi đều phải không ngừng dập đầu cho bằng hữu của ta! Phải vang dội! Nếu bổn thiếu không nghe được tiếng vang, thì sẽ đập ra một đóa hoa trên đầu của các ngươi.” Diệp Viễn lạnh lùng nói.

Từ trong Lãnh Huyết Các ra tới, e rằng không dưới trăm người.

Những người này đều là võ giả Vô Tướng Cảnh, thậm chí có không ít, chỉ cách Đạo Huyền có một bước.

Bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, bỗng nhiên cười vang lên.

“Ha ha ha… cười chết Hùng gia này! Tại Tu La Tràng này còn không có người dám nói chuyện như vậy với Lãnh Huyết Các. Tiểu tử này từ nơi nào tới, ngươi tới để chọc cười Hùng gia nhà ngươi à?”

Võ giả ở tầng sáu, ai gặp qua Diệp Viễn đều đã chết hết.

Đám người kia, cũng không biết sự đáng sợ của Diệp Viễn.

Không riêng gì bọn họ, một đám võ giả đứng vây xem đó cũng đồng loạt cảm thấy Diệp Viễn đang chọc cười.

Hắn sợ dọa chạy Lãnh Huyết, cố ý áp chế cảnh giới thành Vô Tướng Cảnh.

Cho nên ở góc nhìn của những người này, loại hành động này của Diệp Viễn chẳng khác với việc tìm chết là bao.

Toàn bộ Tu La Tràng, chỉ có tôn chủ U Sát dám trêu chọc tôn chủ Lãnh Huyết.

“Vù!”

“Phụt!”

Ngón tay Diệp Viễn nhẹ nhàng bắn ra, một tia kiếm khí nhỏ bé chợt bay ra, trực tiếp xuyên thủng sọ não Hùng gia.

Hùng gia mở to hai mắt nhìn, đến chết cũng không dám tin tưởng người thanh niên trước mắt này, cư nhiên nhẹ nhàng bâng quơ như thế mà giết hắn.

“Hiện tại, đã dập đầu được chưa nào?” Diệp Viễn không nhanh không chậm mà nói.

Sát khí lạnh thấu xương, nháy mắt tràn ngập toàn bộ quảng trường!

“Sát Lục ý cảnh đại viên mãn!”

Lần này, tất cả mọi người chấn kinh rồi.

Người trẻ tuổi không chút tiếng tăm gì này lại tu luyện Sát Lục ý cảnh tới tận đại viên mãn!

Phải biết rằng, cho dù là mười hai tôn chủ cũng không có người tu luyện được Sát Lục ý cảnh đến đại viên mãn!

Tôn chủ U Sát cũng chỉ tu luyện tới trình độ Cửu Tinh thôi, cũng còn chưa có đạt tới đại viên mãn.

Sát ý đáng sợ, trực tiếp ép những võ giả trong Lãnh Huyết Các đó phải quỳ gối xuống.

Uy thế bực này, rõ ràng không phải là thứ bọn họ có thể chống cự được.

Lúc này, bọn họ rốt cuộc đã biết được sự chênh lệch giữa mình với Diệp Viễn.

Tuy đều là võ giả Võ Tướng Cảnh, bọn họ ngay cả xách giày cho Diệp Viễn cũng không xứng!

Hơn nữa Diệp Viễn vừa lên tới đôi mắt cũng không hề chớp một chút đã giết chết Hùng gia. Bọn họ làm sao còn dám chống cự, một đám dập đầu thình thịch trước bài vị của Đàm Tứ.

“Đàm gia, chúng ta sai rồi!”

“Đàm gia, ngài dưới suối vàng nếu có biết, làm ơn hãy bảo vị gia gia này tha cho chúng ta đi!”

Những người này đồng loạt gào lên, giống như là cha mẹ của mình chết vậy. Cả đám dập đầu đập thình thịch.

Không vang không được, tôn sát thần này thật sự là quá khủng bố.

Cho dù là những tên điên giết người như ngóe đó cũng sẽ không ngu mà đùa giỡn với mạng sống của mình.

Diệp Viễn từng lăn lộn ở chỗ này rồi, biết quy củ của nơi này.

Ngươi muốn cho bọn họ phục, thì phải tàn sát để ép bọn họ sợ hãi.

Cho nên, hắn vừa lên đây đã lấy thủ đoạn nhanh dữ dội như sấm chớp giết Hùng gia, lại triển lộ thực lực của mình, ngay sau đó bọn họ sẽ rất ngoan ngoãn.

Diệp Viễn biết, mười hai tôn chủ ai cũng có tai mắt của mình ở chỗ này. Tin tức ở đây rất nhanh sẽ truyền ngay tới trong tai Lãnh Huyết.

Chính mình làm nhục thủ hạ của hắn ta như vậy, hắn ta chắc chắn sẽ ra tới.

Quả nhiên, còn chưa tới nửa canh giờ, một đạo thanh âm lãnh khốc bay từ trên không trung tới.

Người chưa tới, tiếng đã tới rồi!

“Cái tên râu ria từ nơi nào tới, dám ở chỗ của bổn toạ xúc phạm thuộc hạ của ta!”

Một bóng người nhẹ nhàng rơi xuống, đúng là Lãnh Huyết đã nhiều năm không thấy.

Lãnh Huyết vừa rơi xuống đất, đã nhìn thấy người thanh niên đối diện này, đang cười như không cười mà nhìn hắn ta.

Lãnh Huyết biến sắc, bật thốt lên nói: “Diệp Viễn! Vậy mà lại là ngươi!”

Hắn ta nhìn đến Diệp Viễn, trước tiên là cả kinh trong lòng. Rốt cuộc ấn tượng mà Diệp Viễn để lại cho hắn thật sự quá sâu sắc.

Nhưng khi hắn phát hiện Diệp Viễn chỉ đang ở Vô Tướng Cảnh đỉnh phong thì trong lòng lại tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, ánh mắt của hắn dừng ở trên bài vị của Đàm Tứ, khóe miệng hiện lên độ cong trào phúng cười nói: “Ngươi là tới báo thù giúp tên ngu xuẩn này? Ha ha, chỉ bằng thực lực Vô Tướng tầng chín của ngươi?”

Nói thật, khi hắn biết được trong Thập Đại Thần Vương có một người tên là Diệp Viễn thì hắn đã hãi hùng khiếp vía một trận.

Nhưng mà hiện tại, khi hắn nhìn đến cảnh giới của Diệp Viễn, hắn lập tức yên tâm hoàn toàn.

Diệp Viễn không phản ứng gì với hắn, nhàn nhạt nói: “Hiện tại quỳ xuống, dập đầu mấy cái thật kêu cho Đàm Tứ, bổn thiếu có thể cho ngươi cơ hội tự sát. Nếu không… ngươi sẽ sống không bằng chết!”

Lãnh Huyết cảm thấy như nghe được một câu chuyện cười vô cùng hài hước, lên tiếng trào phúng cười nói: “Bắt bổn tọa dập đầu? Chỉ bằng ngươi? Ha ha ha… Diệp Viễn, ngươi thật đúng không biết chữ chết viết như thế nào! Không phải ngươi cho rằng nhiều năm như vậy, thực lực của bổn toạ vẫn luôn trì trệ không tiến chứ?”

Dứt lời, khí thế của Lãnh Huyết bùng nổ toàn bộ, rõ ràng là thực lực Đạo Huyền tầng ba!

Diệp Viễn cười cười, đi phía trước bước ra một bước!

Nhưng mà chỉ một bước này, thay đổi bất ngờ!

Khí thế của Diệp Viễn nháy mắt vụt lên tới Đạo Huyền tầng một rồi.

Nhưng là, khí thế của Diệp Viễn, không chỉ có riêng uy áp cảnh giới mà thôi.

Hện tại ba đạo tinh khí thần của hắn đều đã đạt tới đại viên mãn. Một khi đã mở khí thế ra, thật đúng là khiến thiên địa biến sắc!

“Ầm!”

Chỉ mới là uy thế của Đạo Huyền tầng một đã hoàn toàn áp qua Đạo Huyền tầng ba của Lãnh Huyết.

Lãnh Huyết biến sắc, hắn không ngờ rằng vậy mà Diệp Viễn lại ẩn tàng thực lực!

“Ầm!”

Diệp Viễn lại bước ra một bước, khí thế lại vụt lên gấp mười lần nữa!

Lãnh Huyết khiếp sợ phát hiện, mình vậy mà lại bị giam cầm bởi khí thế của Diệp Viễn, hiển nhiên không có cách nào nhúc nhích được.

Hắn có cảm giác giống như có người đè hắn lại từ sau lưng, ấn ngã hắn về phía mặt đất!

“Quỳ, hay là không quỳ?” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Lãnh Huyết khó coi vô cùng, nhưng mà hắn còn vẫn cứ quật cường nói: “Muốn ép bổn tọa quỳ xuống, đợi kiếp sau đi!”

Khoé miệng Diệp Viễn mím lại, lại bước ra một bước lại lần nữa!

“Ầm!”

Đạo Huyền tầng ba!

Chỉ nghe “Thình thịch” một tiếng, Lãnh Huyết rốt cuộc không chống lại được, bị Diệp Viễm ép tới quỳ xuống!

“Dập đầu!”

Trong miệng Diệp Viễn chỉ nhàn nhạt phát ra hai chữ, sát ý tất lộ.

Trong mắt Lãnh Huyết lộ ra biểu cảm kinh sợ cực độ. Hắn chẳng thể ngờ rằng, chẳng những Diệp Viễn đã ẩn tàng thực lực, mà còn ẩn tàng nhiều như vậy.

Diệp Viễn hiện tại đã khiến hắn ngay cả nhìn lên cũng không làm được.

Thực lực này, quá khủng bố!

Ban đầu hắn còn trông cậy vào tôn chủ U Sát tới cứu hắn. Nhưng mà hiện tại, hắn biết nếu mà lại không dập đầu, hắn chỉ có đường chết mà thôi!

Hiện tại, chỉ có chờ chủ thượng tiến đến mới có thể cứu hắn.

Mang theo sự không cam lòng cực độ, rốt cuộc Lãnh Huyết vẫn phải dập đầu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK