Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lối vào thông đạo hai giới, khắp noi đều là binh lính, không ngừng có người tuần tra.

Lam Vũ và Lam Hổ đang đi kiếm tra tuần phòng, Lam Vũ bỗng nói: “Lam Báo đi cũng mấy ngày rồi mà không thấy tin tức, ta có chút lo lắng.”

Trong lòng Lam Hổ cả kinh nói: “Không thể nào? Thực lực của Lam Báo đại ca vô cùng mạnh, sao có thể bại bởi một tên tiểu tử chỉ vừa mới đột phá Ngưng Tinh cảnh chứ.”

Ta cũng cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng nếu hắn giải quyết xong Diệp Viễn, thì phải trở về từ lâu rồi mới đúng.” Lam Vũ cau mày nói.

“Nói không chừng có lẽ là trên đường gặp chuyện gì đó trì hoãn rồi.”

Lam Vũ lắc đầu nói: “Chuyện này không bình thường chút nào! Chúng ta vẫn nên phái người đi Vương Thành, nhắc nhở Phong Hoàng đại nhân một chút. Ta nghĩ, có lẽ tộc trưởng đại nhân đang dẫn đội ngũ lúc đầu đi tới nơi này, sợ là nhóm nô lệ kia cũng đã ra tay rồi. Lam HỔ, vẫn phải phiền ngươi đi một chuyến này thôi.”

Lam Hổ trầm mặc một lúc, gật đầu nói: “Được, gặp được Phong Hoàng đại nhân ta nên nói thế nào?”

“Cứ nói sự thật đi! Nhưng ngươi phải nói với Phong Hoàng đại nhân sự lợi hại của tên tiểu tử này, dựa vào cơ trí của Phong Hoàng đại nhân lùng bắt một tên tiểu tử Ngưng Tinh cảnh nho nhỏ cũng không phải là điều gì khó khăn.”

“Được, ta lập tức đi ngay!” Lam Hổ không nhiều lời nữa, nói đi là đi.

Thành Phong Dương là một trong bốn thành trì lớn bảo vệ trung tâm Vương Thành.

Sau khi tiến vào khu vực cấp một, liền xuất hiện rất nhiều thành trì.

Mỗi tòa thành đều có trận pháp ngăn chặn cương phong, điều kiện sinh sống trong thành cũng không khác lắm so với Vô Biên giới. Chỉ là trong thành tấc đất tấc vàng, võ giả bình thường không gánh nổi chi phí.

Những truyền tống trận xung quanh, điểm đến cuối đều là tứ đại thành trì.

Trong một quán ăn của thành Phong Dương, một thiếu niên đang vừa dùng bữa vừa vểnh tai nghe ngóng đám võ giả xung quanh nói chuyện.

“Các người nghe nói gì chưa, bốn nghìn năm qua đi, thông đạo giữa Cuồng Phong giới và Vô Biên giới đã được đả thông rồi.” Một võ giả trung niên đắc ý khoe khoang với mọi người tin tức này.

Quả nhiên, lão vừa nói, lập tức hấp dẫn hứng thú của đám người: “Vô Biên giới? Đó là nơi nào?”

“Ngu ngốc! Nếu đã được gọi là “giới”, thì đương nhiên cũng là một tiểu thế giới giống như Cuồng Phong giới chúng ta rồi.”

“Ồ, thì ra là vậy! Vậy chẳng phải là nói, sau này chúng ta có thể không cần sống trong gió cát nữa sao?”

“Ha ha, đó là đương nhiên! Nghe nói Phong Hoàng đại nhân đã điều động binh mã chuẩn bị tiến hành tấn công Vô Biên giới! Đến lúc đó, không những chúng ta không cần sống trong gió cát mà còn có thể hưởng thụ mỹ nhân và Nguyên tinh vô hạn.” Võ giả trung niên đã tưởng tượng ra một cuộc sống tốt đẹp rồi.

“Làm sao ngươi biết được tin tức này? Đáng tin không?”

“Đáng tin tuyệt đối! Ca ca của ta là gia đinh của Tiêu gia trong trung tâm Vương Thành, hai ngày trước vừa hay huynh ấy đến thành Phong Dương làm việc, liền nói cho ta biết tin tức này, tuyệt đối không sai! Huynh ấy nói, Tiêu gia còn mua hai nô lệ của Vô Biên giới, từng người từng người trong bọn chúng da mịn thịt mềm, đẹp hơn người ở Cuồng Phong giới chúng ta rất nhiều.” Võ giả trung niên khoe khoang.

Nghe xong câu này, thiếu niên đang dùng cơm ở một bên sắc mặt hơi động.

Thiếu niên này chính là Diệp Viễn vừa vào thành không lâu.

Sau khi rời khỏi bộ lạc Đằng Vân, Diệp Viễn và Lam Phong lại trung chuyển một lần, hôm qua mới tới được thành Phong Dương.

Diệp Viễn biết nơi ăn uống vẫn luôn là nơi tụ tập nhiều tin tức, cho nên hôm nay đến đây, nhìn xem có thể nghe ngóng được tin tức gì về mấy người Mai Trăn hay không, không ngờ đúng thật để hắn nghe được chút thông tin.

Chỉ là tin tức này đối với Diệp Viễn mà nói vẫn quá ít.

Càng gần Vương Thành, Diệp Viễn lại càng không tiện dẫn theo Lam Phong bên người, lỡ như người trong tộc Lam thị ở đây, bị đối phương phát hiện ra thì đúng là lớn chuyện.

Diệp Viễn hớp một ngụm trà, có chút phiền muộn.

Cao thủ trong trung tâm Vương Thành nhiều như mây, muốn cứu tất cả huynh đệ ra thật sự là khó như lên trời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK