Trên đỉnh núi, một gã kiếm khách ôm kiếm đứng lơ lửng trên không, đối diện với hắn là một nữ tử tuyệt sắc.
"Giữa ta và nàng, bắt buộc phải phân cao thấp hay sao?” Nam tử nói.
“Thế gian này chỉ có ngươi và ta mới có thể làm đối thủ của nhau, nhưng trong thời gian hai mươi năm này ngươi và ta đã giao thủ mười chín lần, mỗi một lần đều là ta thua ngươi! Cuộc đời này nếu không thắng được ngươi thì ta sống còn có ý nghĩa gì?” Cô gái nói.
Nam tử thở dài một tiếng, nói: “Lùi một bước trời cao đất rộng! Thế gian này ngoại trừ thắng bại ra, vẫn còn rất nhiều thứ.”
Nữ tử cười lạnh nói: “Giết ngươi thì ta sẽ có tất cả! Ra chiêu đi!”
Nam tử khẽ thở dài một cái, nói: “Được rồi, ra tay đi!”
Khuôn mặt nữ tử lạnh lẽo, nói: “Ngươi không xuất kiếm ra sao?”
“Ha ha, cho dù ta không xuất kiếm thì nàng cũng không phải đối thủ của ta!”
“Cuồng vọng! Xem kiếm của ta đây!”
Nữ tử quát lạnh, một kiếm này như ánh sáng che khuất cả mặt trời đâm thẳng tới sát trước người nam tử.
“Phốc phốc...”
Trường kiếm không hề đình trệ, trực tiếp xuyên thấu lồng ngực nam tử kia.
“Ngươi… vì sao ngươi lại không xuất kiếm? Thắng ngươi như thế này thì còn có ý nghĩa gì?” Nữ tử trách cứ, nhưng hai hàng lệ trong suốt lại chảy xuống một cách không tự chủ.
Nam tử nở nụ cười, cười rất vui vẻ: “Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã yêu mến nàng. Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng ta lại cảm thấy chúng ta đã quen biết từ rất lâu. Nhưng trong mắt của nàng chỉ có võ đạo! Cho nên, ta liều mạng luyện kiếm, gần như là luyện đến phát điên, cũng chính là vì để nàng nhìn đến ta. Ha ha, ta làm được rồi!”
Nữ tử chợt phát hiện, trái tim của mình đau nhói! Thì ra trong lúc bất tri bất giác mình đã yêu người nam tử này vô cùng sâu đậm.
Nữ tử cũng không nhịn được nữa, nước mắt tràn mi: “Vì sao? Ngươi đã yêu ta như vậy, vì sao lại không tránh một kiếm này?”
Nam tử cười nói: “Bởi vì ta càng luyện kiếm, ta phát hiện mình càng mê man. Kiếm của ta càng ngày càng lợi hại, nhưng ta lại càng ngày càng tìm không được chính mình. Đây là một cái luân hồi, một cái luân hồi vô tận. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngươi vĩnh viễn cũng không thể nào biết được tâm ý của ta! Ta muốn tìm được chính mình, cho nên… xin lỗi.”
“Ta không cần lời xin lỗi! Ta… ta chỉ cần ngươi sống lại! Hu hu...”
Nam tử nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của nữ tử, vẻ mặt hắn đầy thỏa mãn, khẽ cười nói: “Nàng khóc mà vẫn cứ đẹp như vậy! Nàng… là Ly Nhi, nhưng mà… ta là ai?”
Vào lúc này, một đạo nhân ảnh chậm rãi bước ra từ trong hư không, đi tới trước mặt kiếm khách. Kiếm khách cùng với người kia lại giống nhau như đúc.
“Ngươi… là ai?” Kiếm khách hỏi.
“Ta chính là ngươi, hoặc có lẽ, ta là con đường sinh cơ cuối cùng của ngươi! Ngươi đã luân hồi một trăm kiếp, nếm hết khó khăn của nhân gian, yêu hận gút mắc với Ly Nhi cũng là xuyên suốt thời gian và không gian. Hiện tại, ta thu lại trăm kiếp luân hồi này, nếu như ngươi vẫn không có cách nào đột phá, vậy thì ngươi sẽ trọn đời trầm luân! Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Ánh mắt kiếm khách nhìn về phía Ly Nhi, nói: "Vậy Ly Nhi nàng...”
"Thần hồn của ngươi và Ly Nhi đã sớm không thể tách rời, cho nên dù có luân hồi muôn đời thì chúng ta cũng là một phần sinh mệnh quan trọng nhất đối với nàng! Yên tâm, chỉ cần chúng ta có thể làm được thì Ly Nhi cũng sẽ không có việc gì.” Diệp Viễn nói.
Kiếm khách chậm rãi gật đầu, cười nhẹ một cái rồi hóa thành một đám khói xanh, tiến vào bên trong thân thể của Diệp Viễn.
...
Thanh niên trên đài cao bỗng nhiên mở hai mắt ra nhìn thần hồn của Diệp Viễn dần dần tắt lịm, thở dài nói: "Vẫn là không thể chống đỡ nổi sao? Xem ra, chỉ còn một sự lựa chọn cuối cùng.”
Dứt lời, ánh mắt của hắn nhìn về hướng Hàn Thông.
Nhưng đúng vào lúc này, người thanh niên kia lại biến sắc, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn một lần nữa.
Thần hồn của Diệp Viễn đã cận kề nhất với trạng thái tắt lịm, vậy mà bây giờ lại nhanh chóng đề thăng trở lại!
Thần hồn của Diệp Viễn càng ngày càng mạnh, khí tức cũng càng ngày càng mạnh lên!
“Hít... Thiên Nhân Hợp Nhất! Vậy mà hắn đã làm được rồi, thực sự là kỳ tài khoáng thế!” Thanh niên thở dài nói.
Dần dần, Diệp Viễn tiến vào một loại trạng thái rất huyền diệu.
Diệp Viễn lúc này khiến cho người khác có một loại cảm giác vô cùng không chân thật. Rõ ràng hắn đang đứng ở nơi đó, nhưng cả người lại giống như đã dung nhập với thiên địa thành một thể!
Giờ khắc này, Diệp Viễn gần như là hóa thân trở thành vạn vật trong thiên địa.
“Ầm!”
Khí thế của Diệp Viễn bỗng nhiên tăng vọt, nguyên lực cuồng bạo từ bốn phương tám hướng hướng tụ về phía hắn!
Ngay lúc này, Diệp Viễn đột phá cảnh giới như nước chảy thành sông, trong chớp mắt đã đạt đến Vô Tướng Cảnh tầng ba.
Tiếp đó, Thiên Kiếp kéo đến. Vượt qua Thiên Kiếp, Diệp Viễn lại lần nữa đột phá đến Vô Tướng tầng bốn!
Cuối cùng, tất cả bụi bặm đều lắng xuống, Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, cặp mắt vô cùng thâm thúy, giống như có thể xem thấu cả thế gian.
"Trăm Kiếp Luân Hồi, luyện là luyện nhân tâm, nhìn là nhìn Đại Đạo Bổn Nguyên! Thì ra Thiên Nhân Hợp Nhất chính là như vậy! Nhật Nguyệt Thiên Đồng được xưng là có thể huyễn hóa thế gian vạn vật, quả nhiên không uổng danh! Nhưng mà thế nhân làm sao cũng không nghĩ ra, Nhật Nguyệt Thiên Đồng sớm đã đắc đạo tu thành Nguyên Linh!” Diệp Viễn nhìn thanh niên kia chậm rãi nói.
Diệp Viễn dùng bí pháp để giữ vững một tia Hồn Hỏa bất diệt sau cùng của chính mình lại, sau đó để cho bản thân rơi vào trong ảo cảnh luân hồi, đây là ôm thái độ nếu như không thành công thì không thể thành người.
Bởi vì chỉ cần có một điểm sơ xuất thì cuối cùng Diệp Viễn sẽ không có cách nào tỉnh lại.
Nhưng mà trải qua Trăm Kiếp Luân Hồi, tâm cảnh của Diệp Viễn đã được ma luyện, trở nên vô cùng cường đại.
Tuy rằng cái huyễn cảnh này rất lợi hại, nhưng Diệp Viễn cũng đã thành công.
Thanh niên kia nhìn Diệp Viễn, trong mắt tràn đầy sự kinh hỉ, giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
"Hảo tiểu tử, ngươi thật sự đã làm cho ta ngoài ý muốn! Cái tên kia là dựa vào sức mạnh của thần khí mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được Mật Huyễn Thiên Kính của ta. Nhưng mà ngươi lại dựa vào ngộ tính của chính mình để đột phá đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất phá giải được Mật Huyễn Thiên Kính, thực sự là vô cùng lợi hại! Mười vạn năm nay, ngươi là người đầu tiên làm được đến bước này! Tiểu tử, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!” Nhật Nguyệt Thiên Đồng có chút hưng phấn nói.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Rất xin lỗi, ta không hề cảm thấy có chút cảm giác vinh hạnh nào. Hiện tại, việc ta muốn làm chính là giết ngươi!”
Nhật Nguyệt Thiên Đồng cười nhạt nói: “Giết ta, nữ nhân của ngươi sẽ vĩnh viễn rơi vào huyễn cảnh. Cũng không phải là người nào cũng đều có thể lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất giống như ngươi!”
Diệp Viễn biến sắc, lạnh lùng nói: "Điều kiện của ngươi là gì?”
Lực lượng “Giai” Tự Quyết của hắn cũng không thể nào để trợ giúp đám người Nguyệt Mộng Ly thoát được khỏi huyễn cảnh.
Nhật Nguyệt Thiên Đồng cười nói: “Lúc này mới giống đang nói chuyện nha! Điều kiện của ta rất đơn giản, hoặc là ngươi chết, hoặc là hắn chết, chính ngươi tự chọn một cái!”
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, nói: “Ngươi chọn trúng ta để làm ký chủ rồi sao? Xem ra, cuối cùng ngươi cũng không chịu nổi tịch mịch nữa, muốn đi ra khỏi Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh này!”
Sắc mặt Nhật Nguyệt Thiên Đồng bỗng nhiên lạnh lẽo, nói: “Những lão bất tử kia cho rằng phong ấn ta ở nơi đây thì ta sẽ không có biện pháp thoát khốn! Bọn họ có làm thế nào cũng nghĩ không ra Thần Vực sẽ tiến vào thời đại mạt pháp, Thần Đạo điêu linh! Không có cường giả Thần Đạo thì ai có thể ràng buộc được ta, biến ta trở thành thứ để hắn sử dụng? Chỉ cần ta tìm được ký chủ thích hợp, vậy thì Đại Thần Vực ta là độc nhất vô nhị! Ông trời có mắt đã đưa ngươi đến trước mặt của ta!”