Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt Ninh Tư Ngữ nhìn Diệp Viễn, ánh mắt càng ngày càng tràn ngập vẻ mê mang!

Nàng phát hiện, những thứ mà Diệp Viễn nói nàng thế mà lại càng nghe càng không hiểu!

Những thứ gia hỏa này nói, thật sự là tri thức của đan đạo cấp ba sao?

Mà đối diện Diệp Viễn, Tiêu Phong một bộ dáng dấp khiêm tốn thụ giáo, ánh mắt lại càng ngày càng sáng, có loại cảm giác bừng tỉnh ngộ.

Nói là giao lưu, bây giờ biến thành Diệp Viễn đơn phương giải đáp nghi vấn.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng là chấn động tới cực điểm.

Khoảng cách hai người giao lưu lần trước, đã qua là vài chục năm.

Bây giờ hắn phát hiện, đã hoàn toàn không thể bình đẳng giao lưu với Diệp Viễn.

Diệp Viễn nói một cảnh giới khác, cho hắn một loại cảm giác Diệp Viễn đứng từ trên cao nhìn xuống.

Có điều, bây giờ hắn cảm giác đã hiểu ra, vấn đề gặp phải mấy năm nay, giờ được Diệp Viễn giải đáp liền trở nên thông thấu.

“Tiểu tử ngươi, thật sự là lợi hại! Trong mấy chục năm ngắn ngủi, thế mà lại tiến bộ như vậy! Giữa chúng ta… đã không thể nào bình đẳng giao lưu được rồi.” Tiêu Phong không còn gì để nói.

Diệp Viễn cười nói: “Ta cũng không ngờ được, từ khi bước vào một cảnh giới khác, lại có loại cảm giác tầm mắt bao quát non sông. Rất nhiều thứ trước đây không biểu, bây giờ cũng có thể hạ bút thành văn.”

Đối với cái này, Tiêu Phong nghĩ ngợi nói: “Thật không biết là dạng cảnh giới gì có thể khiến ngươi tiến bộ như vậy! Xem ra, lão phu không thể cứ nhìn về phía trước, theo lời ngươi nói, lão phu đã quên quá nhiều thứ ở cảnh giới lúc trước.”

Thấy Tiêu Phong lĩnh ngộ, Diệp Viễn cười nói: “Xây vạn trường nhà cao, nền tảng phải sâu. Nếu không thì bèo không rễ, lúc nào cũng có thể đổ nát. Bất luận là võ đạo hay là đan đạo, đạo lý này đều là không thay đổi.”

Tiêu Phong rất tán thành nói: “Lão đệ nói đúng! Lão phu trở về, cái này chính là mất bò mới lo làm chuồng!”

Hai người đang nói chuyện thì Tiểu Bạng Tử đẩy cửa vào.

Cả người Tiểu Bạng Tử, dường như phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Vẻ mặt chán chường trên mặt đã hoàn toàn tiêu tan, tinh thần rạng rỡ hẳn lên.

Chỉ riêng ánh mắt, tinh mang bắn ra bốn phía, so với trước đó giống như là hai người!

Duy chỉ có không thay đổi, chính là vóc người cuồn cuộn kia.

Mà cảnh giới của Tiểu Bạng Tử, cũng là lên như diều gặp gió, cảnh giới đã đột phá đến nửa bước Quy Khư.

Chỉ thiếu một chút nữa, là có thể đột phá Quy Khư Cảnh.

Nhìn thấy một màn này, ngay cả Tiêu Phong cũng đều là vô cùng khiếp sợ.

Tâm Dũ Thiên Văn Đan này của Diệp Viễn, nhất định chính là điêu luyện sắc sảo!

“Diệp Viễn, đan dược này của ngươi thực sự quá lợi hại! Sau khi ta luyện hóa, quả thực có loại cảm giác thoát thai hoán cốt!” Vẻ mặt Tiểu Bạng Tử hưng phấn nói.

Loại cảm giác đầy mạnh mẽ này, thực sự là đã lâu không thấy!

Diệp Viễn cười nói: “Đó là đương nhiên! Nguyên liệu để luyện ra Tâm Dũ Thiên Văn Đan này cực trân quý, ta cũng vơ vét mười phần linh dược, luyện chế ra mười viên thần phẩm Tâm Dũ Thiên Văn Đan, rồi chọn ở trong đó ra một viên có phẩm chất tốt nhất giữ lại cho ngươi.”

Thần đan thần phẩm, phẩm chất cũng sẽ là có sự khác nhau rất nhỏ.

Đối với huynh đệ tốt của mình, Diệp Viễn đương nhiên sẽ không keo kiệt.

Lúc hắn ở Ma tộc, lợi dụng quan hệ của Ma Dược Đường với Phiến Da, vơ vét mười phần linh dược Tâm Dũ Thiên Văn Đan.

Nếu như không phải nguyên liệu quá trân quý, hắn thậm chí còn muốn luyện chế một khỏa thần phẩm thần đan, rồi từ trong đó chọn ta một viên tốt nhất.

Vẻ mặt Tiểu Bạng Tử cảm động, nói: “Huynh đệ tốt!”

Diệp Viễn cười nói: “Đúng rồi, ngươi là lĩnh ngộ pháp tắc gió, lát nữa ta sẽ giúp ngươi luyện chế mấy viên Phong Ngữ Đan, ngươi đột phá Quy Khư Cảnh, chắc là sẽ không thành vấn đề.”

Phong Ngữ Đan, chính là bản thấp hơn của Liệt Phong Thiên Thạch Đan, có thể giúp võ giả Quy Khư Cảnh lĩnh ngộ pháp tắc gió.

Tiêu Phong và Ninh Tư Ngữ đều là cạn lời, có huynh đệ thế này, đột phá chính là dễ dàng như thế!

Đạo cảnh Luyện Dược sư, thực sự quá đáng sợ.

Chỉ cần cho Diệp Viễn đủ linh được, hắn thậm chí có thể trong vòng trăm năm ngắn ngủi, sáng lập ra một đại quân cảnh giới Quy Khư!

“Diệp… Diệp dược sư!”

Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền tới một tiếng la.

Ngay sau đó, là một hồi tiếng bước chân vội vã.

Diệp Viễn nhướng mày, đưa mọi người đi ra đại sảnh.

Trong đại đường, cả người Hoàng Khiêm như ngã vào vùng máu, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào lành lặn.

Phía trước có một đám người, bao vây toàn bộ đại sảnh chặt như nêm cối.

“Đi, bắt người qua đây cho ta!”

Một người cường giả nửa bậc Thần Quân đứng ở phía trước, căn bản là không để Diệp Viễn vào mắt.

Người này tên là Quách Hưng Vượng, là đệ nhất hộ pháp của Đức Ích Đường, thực lực mạnh mẽ.

Còn về Tiêu Phong, hắn cũng không phóng xuất uy áp cảnh giới, nên người kia căn bản không nhìn ra được độ thâm sâu của hắn.

Một người thủ hạ thấy thủ lĩnh hạ lệnh, dường như muốn đưa Hoàng Khiêm đi.

“Diệp… dược sư, cứu… cứu ta!” Hoàng Khiêm dùng hết khí lực toàn thân, lao về phía Diệp Viễn.

“Ầm!”

Diệp Viễn giơ cao chân lên, một cước trực tiếp đánh bay thủ hạ kia bay ra ngoài nửa chết nửa sống.

Ánh mắt Quách Hưng Vượng phát lạnh, nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi khám cho nhiều người bệnh, thì có thể kiêu ngạo! Người kia chính là tội phạm quan trọng của Đức Ích Đường chúng ta, bây giờ muốn bắt trở về, ngươi dám xen vào việc của người khác, hôm nay ta sẽ đập nát cái tiệm thuốc nhỏ này của ngươi!”

Quách Hưng Vượng đương nhiên biết chuyện của Diệu Thủ Trai, có người nói ngày đó có cường giả Thần Quân Cảnh xuất thủ, hơn nữa còn là người Ninh gia.

Chỉ là người Ninh gia kia, dường như có địch ý đối với Diệu Thủ Trai, đương nhiên không thể nào là hậu thuẫn của bọn họ.

Cho nên, hắn căn bản không để Diệu Thủ Trai nho nhỏ này vào mắt.

Cho dù là Hình Quan đến, hắn cũng không sợ chút nào.

Diệp Viễn không thèm để ý hắn, khom lưng kiểm tra vết thương của Hoàng Khiêm, chân mày không khỏi nhíu lại.

Thương thế của Hoàng Khiêm vô cùng nặng, hơn nữa bên trong còn có độc dược mạnh.

Đổi thành Luyện Dược Sư khác, nhất định đã là thúc thủ vô sách.

Diệp Viễn ra tay nhanh như chớp, điểm mấy lần lên người Hoàng Khiêm, sau đó lấy ra một viên đan dược chữa thương và một viên đan giải độc, nhét vào trong miệng Hoàng Khiêm.

Tinh thần Hoàng Khiêm buông lỏng, trực tiếp ngất đi.

Quách Hưng Vượng thấy Diệp Viễn căn bản không để ý hắn, không khỏi giận dữ.

Tiểu tử này, quả nhiên là càn rỡ như trong lời đồn!

“Tiểu tử, ta thấy ngươi là rượu mời không uống thích uống rượu phạt! Thật sự cho rằng treo cái bảng hiệu này là có thể gọi nhịp theo Đức Ích Đường chúng ta! Hắc, vừa lúc hôm nay Hình Quan không ở đây, ta trực tiếp thu dọn tiểu tử không coi ai ra gì nhà ngươi!”

Quách Hưng Vượng cười lạnh một tiếng, trực tiếp phi về phía Diệp Viễn.

Chỉ là một tên Quy Khư sơ kỳ, chẳng nhẽ hắn còn không đánh ngã được trong nháy mắt?

“Ầm!”

Trong nháy mắt hắn đã bị đánh ngã!

Giữa không trung, Quách Hưng Vượng phun một ngụm máu, trực tiếp va vào đánh ngã mấy tên thủ hạ, mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.

Hắn đừng lên, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phong tràn ngập chấn động!

Một cỗ khí tức cường đại, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ đại sảnh!

Đó là khí tức của cường giả Thần Quân Cảnh!

Giờ khắc này, khí độ cuồng phách của Quách Hưng Vượng, toàn bộ biến thành đắng chát.

Không phải nói Thần Quân Cảnh Ninh gia kia, đã quay trở về nội thành rồi sao?

Sao ở chỗ này lại nhô ra một cường giả Thần Quân Cảnh nữa vậy?

Cái hiệu thuốc này, rốt cuộc là có địa vị gì?

Sắc mặt Tiêu Phong hơi trầm xuống, nói: “Chỉ là Đức Ích Đường, chống đối lại các ngươi thì thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK