Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn nhìn về phía trước, một cái tên đã chậm rãi sáng lên.

Bức thái cực lúc sáng lúc tối, âm dương tương sinh, từng đợt khí tức mạnh mẽ cứ phát tán ra xung quanh.

Tên của Nguyệt Mộng Ly bay ra khỏi tờ giấy, sau đó bị ánh sáng của bức thái cực nuốt lấy.

Cuối cùng, tên của Nguyệt Mộng Ly tan ra, hóa thành những điểm sáng nhỏ mà hòa vào ánh sáng của bức thái cực kia.

Phụt!

Đột nhiên Giản Hoằng Tiêu cảm thấy cổ họng hơi có vị ngọt, sau đó lão nôn ra một ngụm máu, khí tức của lão ta lập tức yếu đi không ít.

“Tiền bối!” Diệp Viễn vô cùng sợ hãi mà hét lên.

Giản Hoằng Tiêu khoát tay: “Ta không sao, tiếp tục đi!”

Chỉ thấy lão ta thi triển Quyết Huyền Linh Hỗn Độn, lại một lần nữa xoay chuyển bức thái cực.

Sắc mặt của Diệp Viễn thay đổi mấy lần nhưng chỉ đành hít sâu một hơi, tiếp tục niệm tên của mấy người khác, cuối cùng toàn bộ đều vào trong bức thái cực kia.

Trong khoảng thời gian đó Giản Hoằng Tiêu liên tục nôn ra mấy ngụm máu lớn, nhìn qua cứ như già đi rất nhiều tuổi.

Đương nhiên Diệp Viễn có thể nhìn ra được, Giản Hoằng Tiêu bị thiên đạo phản phệ thì chắc chắn sẽ bị tổn thọ.

Hắn thầm hạ quyết tâm, sau này khi mạnh thì chắc chắn sẽ quay trở lại giúp Giản Hoằng Tiêu một chuyện lớn.

Ánh sáng biến mất, cuối cùng Giản Hoằng Tiêu cũng đã xem xong.

Diệp Viễn vội vàng đến đỡ lão ta dậy, quan tâm mà hỏi: “Tiền bối, ngài… có ổn không?”

Giản Hoằng Tiêu cố gắng thanh tỉnh lại mà cười nói: “Không sao, không chết được. Chỉ là đọc mấy cái tên thôi mà, giỏi lắm thì cũng làm cho lão phu mất mấy vạn năm tuổi thọ thôi. Ha ha, nếu như là tên của ngươi thì chắc lão phu lập tức thổ huyết mà chết luôn rồi. Khí Đế Lăng thực sự là rất đáng sợ!”

Trình độ Huyền Đạo của Giản Hoằng Tiêu rất lợi hại, lão ta cũng rất tự tin với thực lực về Huyền Đạo của mình.

Nhưng mà không ngờ lần này chỉ đoán tên của mấy người bên cạnh Diệp Viễn mà đã bị phản phệ lại như vậy.

Lần đoán mệnh này lão ta đã cố ý ngăn cách khí tức của Diệp Viễn, cố gắng tính toán từ những phương diện khác, kết quả vẫn thảm hại như vậy.

Giản Hoằng Tiêu không thể tưởng tượng ra nổi, nếu như lão ta trực tiếp xem số mệnh của Diệp Viễn thì sẽ có kết quả thảm thương đến như thế nào.

Người có khí Đế Lăng mang theo khí vận vô cùng kinh thiên.

Lão takhông thể chịu đựng được nó!

Diệp Viễn đỡ Giản Hoằng Tiêu đến ngồi lên đệm cói, Giản Hoằng Tiêu đánh giá Diệp Viễn một lát rồi nói: “Lão phu thực sự rất tò mò, rốt cuộc là mệnh của tiểu hữu là như thế nào. Nhưng mà đáng tiếc là không có thực lực đó! Chắc chỉ có ông tổ của ta là có thể xem được mệnh số của ngươi thôi.”

Đối với người Giản gia mà nói, thì gặp được một người có khí vận nghịch thiên giống như Diệp Viễn đây, giống hệt như là phát hiện ra một loại đan dược mới.

Thực sự là khó mà nhịn được cảm giác tò mò đó.

Nếu không thì lúc đầu Giản Bình cũng sẽ không vì một phút tò mò, mà muốn đi xem khí vận của Diệp Viễn.

Chỉ đáng tiếc là khí vận của Diệp Viễn quá mạnh mẽ, ngay cả Giản Hoằng Tiêu cũng không xem được.

Để hỏi về khí vận của Diệp Viễn thì nhất định phải nói bóng nói gió, tấn công vòng vèo thì may ra được.

Việc này thì người thường khó mà tưởng tượng ra được.

Cũng chỉ có bậc cường giả như là Giản Hoằng Tiêu đây mới có thực lực như vậy.

Diệp Viễn nở nụ cười mà nói: “Chỉ mong có một ngày có thể biết được một chút về thuật thần toán của Thiên đế Huyền Cơ.”

Giản Hoằng Tiêu nở nụ cười: “Khéo có một ngày như vậy cũng nên. Vừa nãy lão phu xem thì khí vận của ngươi không hề đơn giản đâu, khí vận ngươi phải nằm trên tầng cao của khí Đế Lăng.”

Diệp Viễn gật đầu, có chút căng thẳng mà hỏi: “Tiền bối, không biết là… có kết quả gì không?”

Giản Hoằng Tiêu nhìn Diệp Viễn, bất đắc dĩ mà nói: “Có, nhưng cũng không tính là có. Lão phu đã dốc hết sức nhưng lại chỉ cảm nhận được mơ hồ mà thôi.”

Diệp Viễn có chút run sợ mà nói: “Tiền bối cứ nói.”

Giản Hoằng Tiêu cười nói: “Ngươi không cần phải căng thẳng, tối thiểu thì có thể chắc rằng giờ bốn người họ đều còn sống.”

Một câu nói này đã làm cho tảng đá đang đè nặng tim Diệp Viễn vỡ nát.

Chỉ cần người không sao thì toàn bộ đều sẽ không sao hết!

Hắn lo lắng nhất chính là đã xảy ra chuyện gì xấu.

Diệp Viễn hít sâu một hơi rồi nói: “Xin tiền bối hãy nói rõ.”

Giản Hoằng Tiêu gật đầu: “Quan sát quẻ bói thì có thể thấy thiên cơ của người tên Nguyệt Mộng Ly vẫn đang bị che giấu nên lão phu không nhìn ra được.”

Sắc mặt Diệp Viễn có chút biến đổi mà hỏi: “Tiền bối, đây là có ý gì?”

Giản Hoằng Tiêu nói: “Lão phu đoán có lẽ là có một trường hợp. Trường hợp thứ nhất, nàng ta đã gặp được một cơ duyên nào đó, nghịch thiên mà thay đổi vận mệnh, khí vận đã vượt lên so với lúc trước, vì vậy nên thiên cơ bị che giấu, trưởng hợp thứ hai ấy… chính là có người cố ý che giấu khí tức trên người nàng ta, để cho ngươi không thể nào tìm được. Đương nhiên cũng có thể là nàng ta bị nhốt ở trong một bí cảnh nào đó, mà bí cảnh đó lại có thể che giấu được thiên cơ.”

Diệp Viễn nhíu mày, nếu như là trường hợp thứ nhất thì tốt, nhưng nếu như là trường hợp thứ hai, thứ ba thì khó mà nói được gì.

Thiên cơ bị che giấu mất thì ngay cả Giản Hoằng Tiêu cũng không làm được gì.

Cho dù Diệp Viễn cố tìm thì cũng không tìm được.

Đột nhiên Diệp Viễn cảm giác được đầu đau như búa bổ.

Tình hình hiện tại hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

Trước đây hắn vẫn luôn tự tin vào bản thân, nhưng lần này hắn lại có chút luống cuống.

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Viễn, Giản Hoằng Tiêu lại nói: “Mặc dù ta không thể biết được nàng ta đang như thế nào, nhưng mà vừa nãy lão phu có cảm nhận được duyên phận của các người chưa hết, chắc chắn sẽ có ngày gặp lại!”

Nghe xong lời này, cuối cùng Diệp Viễn cũng thở phào một hơi mà nói: “Tiền bối, những người khác thì sao?”

Giản Hoằng Tiêu nói: “Nguyên Linh Tiểu Hoả kia thì lão phu có thể xem được, lúc đó chắc hắn đang ở một chỗ hỏa linh, chắc là có lợi với hắn. Còn có một nữ nhân là Lục Nhi cũng không gặp bất trắc gì, ngược lại Bạch Quang đó thì lão phu cảm thấy có điềm xấu, sợ rằng giờ không được tốt cho lắm.”

Sắc mặt Diệp Viễn thay đổi mà hỏi: “Bạch Quang sao rồi?”

Giản Hoằng Tiêu lắc đầu nói: “Không biết, đây đã là cực hạn của lão phu rồi. Lão phu không còn chút tin tức nào nữa cả. Nhưng mà lão phu có thể đoán được chắc giờ hắn đang ở vực Yêu Thần.”

Diệp Viễn nghiêm mặt mà nói: “Xem ra phải đi vực Yêu Thần một chuyến rồi! Tiền bối, có thể nói chính xác hơn một chút được không?”

Giản Hoằng Tiêu cười khổ mà nói: “Lão phu biết vực Yêu Thần rất lớn, nhưng mà đó đã là giới hạn của lão phu rồi.”

Diệp Viễn hít sâu một hơi rồi nói: “Ta biết rồi.”

Nói xong, Diệp Viễn chậm rãi đứng dậy, cúi người hành lễ với Giản Hoằng Tiêu rồi nói: “Diệp Viễn sẽ khắc ghi công ơn của tiền bối! Chắc chắn sẽ báo đáp vào một ngày nào đó!”

Giản Hoằng Tiêu khoát tay, cười khổ mà nói: “Xem ra… lão phu đã đánh giá cao thực lực của mình rồi! Giờ không đoán được nhiều bằng trước đây nữa, ngươi phải bỏ qua cho ta mới phải.”

Diệp Viễn nói: “Vãn bối nào dám. Suy đoán của tiền bối đã giúp cho vãn bối một việc lớn. Ít nhất thì giờ vãn bối còn có phương hướng để đi. Hơn nữa Diệp Viễn biết tiền bối đã bị tổn hại, sợ là trong vòng một nghìn năm thì không thể khôi phục lại được, võ đài Bách Chiến lần sau sẽ lại phải kéo dài rồi.”

Giản Hoằng Tiêu bị tổn hại còn lớn hơn nhiều so với dự đoán ban đầu.

Giờ lão ta vô cùng suy yếu, khó mà khôi phục lại như ban đầu trong vòng một nghìn năm.

Vì để giúp hắn, Giản Hoằng Tiêu đã phải trả một cái giá vô cùng lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK