Oanh!
Đột nhiên, một cỗ hỏa lãng cuồng bạo đánh úp lại, vẻ mặt mọi người đều không khỏi hiện lên sự kinh hoảng.
“Từ Hành, một đợt lửa này thế quá mạnh mẽ, các ngươi tự giải quyết cho tốt! Nhớ lấy, không cần tách ra!” Giọng nói của Quý Khang truyền tới ở ngay lúc này.
“Đã rõ thưa Quý trưởng lão!” Từ Hành cất cao giọng nói.
Nói xong, hắn ta lại chuyển hướng mọi người nói: “Các vị, chúng ta liên thủ một đợt hỏa lãng này đều phải nghe sự chỉ huy của ta! Lãnh sư muội, ngươi mau nấp phía sau ta đi.”
Từ Hành bày ra một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, giống như hết thảy đều được hắn ta nắm giữ trong bàn tay.
Lãnh Thu Linh cũng không nghĩ muốn đáp ứng hắn ta, lại thấy Diệp Viễn đưa mắt ra hiệu, lúc này nàng mới lui trở về.
“A a a…” Lại là tiếng la hét thảm thiết liên tiếp truyền đến, một ít võ giả thực lực yếu kém sẽ bị thiêu chết hoặc là trọng thương.
“Diệp Viễn, hiện tại chính là thời khắc sinh tử tồn vong, chẳng lẽ ngươi cũng tính toán giống như nữ nhân núp ở phía sau hay sao?” Từ Hành nhìn thấy Diệp Viễn cũng núp ở phía sau, hắn ta lại nhịn không được mà lạnh lùng nói.
Diệp Viễn lại là cười nói: “Các ngươi thực lực cường đại, ta chỉ là cảnh giới thấp, vẫn là nên núp ở phía sau tương đối an toàn.”
Cuộc nói chuyện này giữa hai người, hắn ta rước lấy rất nhiều ánh mắt khinh thường.
Một đám tuổi trẻ tuấn kiệt cảm thấy, tên Diệp Viễn này quả thực quá không biết xấu hổ.
Bất quá, bọn họ đã không có thời gian để khinh bỉ Diệp Viễn.
“Mọi người nghe lệnh, dùng công kích mạnh nhất của các ngươi để đón nhận hỏa lãng! Phát!” Từ Hành quát ra một tiếng chói tai, trường kiếm ngang nhiên ra tay.
Một kiếm bay ra, vẽ ra một đường giống như một cầu vồng đón nhận một đoàn hỏa lãng kia.
Ầm ầm ầm…
Đủ mọi màu sắc thần nguyên dao động, vờn quanh ở bên trong núi non, đồng loạt đón nhận liệt hỏa.
Phốc phốc phốc…
Dù cho bọn họ đều là những người trẻ tuổi xuất sắc, nhưng mà Tiên Phượng đại trận thật sự quá mạnh mẽ, sóng xung kích thật lớn làm cho thân hình bọn họ bay ngược mà ra, điên cuồng phun máu tươi.
Giờ phút này trông cả người Từ Hành có vẻ có chút chật vật, quần áo trên người cũng bị đốt đi không ít.
Nhưng mà ngọn lửa chỉ là thoáng trì trệ một lát, sau đó lại một lần nữa ngóc đầu trở lại.
Từ Hành biến sắc, quay lại phía sau quát lên: “Mọi người hay mau chạy đi, ngọn lửa này không có biện pháp ngăn cản!”
Nói xong lời này, hắn ta nào còn rảnh rỗi lo lắng cho Lãnh Thu Linh, quay đầu đã chạy đi.
Oanh!
Ngọn lửa cứ thế mà đốt cháy một tảng lớn, tiếng kêu thảm thiết nối thành một đoàn.
Không ít người tuổi trẻ tuấn kiệt đều không kịp chạy thoát đã bị ngọn lửa lớn kia nuốt sống.
Từ Hành và một chúng thiên tài vắt chân lên cổ chạy, cũng không biết đã chạy thoát trong bao lâu, cuối cùng cũng đã tránh được việc bị ngọn lửa nuốt hết.
Nhưng mà vừa quay đầu lại, Từ Hành lại phát hiện dã sớm không thấy tung tích Lãnh Thu Linh, hắn ta không khỏi biến sắc.
“Trác Hàm, ngươi có nhìn thấy Lãnh sư muội hay không?” Từ Hành nhìn Trác Hàm với bộ dáng chật vật không thôi mà trầm giọng hỏi.
Trác Hàm đến bây giờ vẫn chưa giảm tốc độ, nghe thấy Từ Hành hỏi, hắn ta không khỏi lắc lắc đầu, nói: “Không… Không có thấy! Từng người đều tự chạy trốn, làm sao có thể đi lo lắng được cho nàng?”
Từ Hành nghe xong nhíu mày lại, dõi mắt trông về phía xa, phát hiện trên con đường từng đi qua sớm đã bị lửa lớn nuốt hết, bây giờ đã thành một mảnh biển lửa.