Có thể trở thành tông chủ, Lạc Thanh Phong tuyệt không phải cái loại người hiền lành gì có thể mặc người chém giết, sở dĩ hắn ủy khúc cầu toàn, chỉ là vì giấu tài, tranh thủ thời gian để thế hệ trẻ tuối của U Vân tông trưởng thành.
Nhưng hiện tại Diệp Viễn lại sinh tử chưa biết, hi vọng lớn nhất của tông môn sầp bị phá diệt, điều này cũng đã phá nát một tia nhẫn nại cuối cùng kia của Lạc Thanh Phong!
Một khi mãnh hổ lộ ra răng nanh, thì hạng người cáo mượn oai hùm như Lý Trường Vũ làm sao còn dám phách lối!
Khí thế của Lạc Thanh Phong toàn bộ triển khai, Lý Trường Vũ chỉ cảm thấy như bị một tòa núi lớn ngăn chặn, ngay cả răng đều khanh khách rung động.
Giờ khắc này Lý Trường Vũ mới biết được, vị tông chủ U Vân tông nhìn như mềm yếu vô năng này, lại có thực lực cường đại như thế!
Uy áp cường đại như vậy, Lý Trường Vũ chỉ cảm nhận qua trên người của sư phụ mình!
Chẳng lẽ nói, thực lực của Lạc Thanh Phong, đã không thua sư phụ rồi?
Cái này sao có thể?
“Ngươi… Ngươi dám đụng đến ta? Ta… Dù sao ta cũng là… Sứ giả của Thiên Càn tông! Ngươi… Ngươi không sợ phát động chiến tranh tông môn sao?”
Lý Trường Vũ cắn răng nói.
Lạc Thanh Phong cười lạnh: “Tốt nhất ngươi nên khẩn cầu cho Diệp Viễn không có việc gì, nếu không hôm nay ta sẽ lấy ngươi tế cờ! Chiến tranh tông môn? Ngươi cho rằng chỉ bằng vào ngươi có thể dẫn phát chiến tranh tông môn sao? Ngươi cũng quá xem trọng mình rồi! Nếu như Thiên Càn tông có thế diệt U Vân tông ta dễ dàng như vậy, sao lại phải chờ tới bây giờ?”
Lý Trường Vũ nghe vậy chợt tỉnh ngộ, sắc mặt trở nên trắng bệch, chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
“Tám đại tông môn ai cũng có sở trường riêng, lại kiềm chế lẫn nhau, u Vân tông ta không cường đại bằng Thiên Càn tông các ngươi, nhưng chiến tranh tông môn rút dây động rừng, chẳng lẽ tông chủ của các ngươi không sợ bảy tông khác liên hợp lại? Dù sao hôm nay của chúng ta chính là tương lai của bọn hắn! Các đại tông chủ đều không hề ngu xuẩn, sao có thế không rõ đạo lý này?”
Từng lời của Lạc Thanh Phong như đâm thẳng vào tim gan, nói đến sắc mặt Lý Trường Vũ càng ngày càng trắng.
Đệ tử Thiên Càn tông phách lối đã quen, mà u Vân tông lại vẫn luôn vô cùng khiêm tốn, đến mức Lý Trường Vũ cho rằng u Vân tông chỉ là một quả hồng nát, muốn bóp thế nào thì bóp, ngay cả Lạc Thanh Phong cũng không để vào mắt.
Bây giờ xem ra, chính hắn mới là một con tôm tép nhãi nhép, ở trước mặt Lạc Thanh Phong đến cái rắm cũng không bằng!
Không có thực lực Hóa Hải cảnh, căn bản cũng không có quyền nói chuyện quan hệ giữa các đại tông môn!
Ai có thể nghĩ tới, Lạc Thanh Phong có tiếng là mềm yếu, cũng có một mặt dữ tợn như thế!
Nhìn đoàn nồng vụ kia một chút, Lý Trường Vũ chợt phát hiện hôm nay phạm phải một sai lầm trí mạng — hắn đã chạm đến vảy ngược của Lạc Thanh Phong!
Mà tiếu tử tên là Diệp Viễn này, chính là cái vảy ngược ấy!
Làm sao Lý Trường Vũ biết được suy nghĩ của Lạc Thanh Phong?
Bây giờ Lạc Thanh Phong nghĩ chính là phải bàn giao lại với vị sư phụ thần bí kia của Diệp Viễn như thế nào!
Một khi nhân vật cường đại đến không thể tưởng tượng kia tới đòi người, chờ đợi u Vân tông hắn, cũng là tai hoạ ngập đầu!
Nếu như Diệp Viễn thật sự chết rồi, thì hắn sợ gì chiến tranh tông môn nữa?
So với vị kia cường giả bí ẩn kia, Thiên Càn tông chẳng là cái thá gì!
Đến lúc đó, chỉ sợ cũng không chỉ một mình u Vân tông hắn bị diệt môn, Thiên Càn tông cũng khó thoát khỏi liên quan!
“Ta cũng không sợ nói cho ngươi hay, Diệp Viễn là thiên tài tuyệt thế mà u Vân tông ta phát hiện được, là tương lai của u Vân tông ta. Nếu hôm nay hắn có cái gì không hay xảy ra, ngươi… Chết chắc!” Cả vẻ mặt và giọng nói của Lạc Thanh Phong đều vô cùng nghiêm túc nói.
Lý Trường Vũ chợt cảm thấy tê cả da đầu, hắn có thể cảm nhận được phẫn nộ của Lạc Thanh Phong, lời này tuyệt không phải chỉ dọa hắn một chút mà thôi.
“Ngươi… Ngươi điên rồi? Vì một tên thiên tài còn chưa trưởng thành như thế, không tiếc dấy lên chiến tranh tông môn?”