Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Thần tầng tám là tồn tại vô địch đối với người của Hoàng Thành Thiên Ưng.

Nhưng một tồn tại vô địch như vậy lại bị người ta giết dưới mí mắt bọn họ.

Đối thủ chỉ là một Thiên Thần tầng năm.

Đối với Diệp Viễn, bọn họ không thể quen thuộc hơn nữa.

Ấn tượng của mọi người đối với hắn phần lớn dừng lại ở một người thiếu niên cuồng ngạo có thiên phú tuyệt luân.

Không ai nghĩ tới, chỉ qua mấy trăm năm, hắn đã lên đến trình độ như vậy.

Ở bên kia, cuộc chiến giữa Lãnh Thu Linh và Ngô Thiên cũng đã đi tới hồi kết.

Lãnh Thu Linh lắc mình, đầu ngón tay rung rung một chút, trực tiếp dừng ở ngực Ngô Thiên.

Ngô Thiên bị một kích nghiêm trọng, máu tươi trong miệng phun ra, thân hình bay ngược ra ngoài.

Diệp Viễn đứng từ trên cao nhìn xuống Ngô Thiên: “Nếu Giang Ngọc Đường xảy ra chuyện gì, ngươi sẽ nếm trải cảm giác tuyệt vọng nhất trên đời này sống không bằng chết.”

Hắn nháy mắt ra hiệu với Ninh Thiên Bình, Ninh Thiên Bình hiểu ý, đi lên đưa Ngô Thiên ra ngoài.

Đám người Tả Thư Kiệt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cảm giác như vừa mới tỉnh giấc.

Hôm nay tuần tra sứ giá lâm, kết quả còn chưa tiến đến đại môn đã bị Diệp Viễn tiêu diệt.

Thấy Diệp Viễn đi tới, đám người Lãnh Vũ không có ai dám đi lên nghênh đón.

Hiện giờ Diệp Viễn đã không còn là tiểu bối lúc trước nữa!

Diệp Viễn biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, cười nói: “Tả thành chủ, Lãnh huynh, các ngươi không cần như vậy, Diệp Viễn vẫn là Diệp Viễn, vẫn là đại trưởng lão Hoàng Thành Thiên Ưng.”

Nghe hắn nói xong, trong lòng đám người Lãnh Vũ cũng buông lỏng phần nào nhưng cũng không dám đối đãi với Diệp Viễn giống như trước.

Đoàn người vào thành, vào Phủ Thành chủ, đương nhiên không thể thiếu một phen hàn huyên.

Diệp Viễn cũng biết mấy năm nay Giang Ngọc Đường chiếu cố cho Hoàng Thành Thiên Ưng.

Còn về chuyện lúc nãy, bọn họ cũng không biết.

Nhưng theo suy đoán của Diệp Viễn, sở dĩ Giang Ngọc Đường và Ngô Thiên làm ầm ĩ mọi chuyện như vậy, chỉ sợ có liên quan đến lời hứa ban đầu của mình.

Bởi vì lúc hắn rời khỏi vị trí tuần tra sứ nên không thể khống chế Hoàng Thành Thiên Ưng.

Nghĩ đến đây, Diệp Viễn cực kỳ cảm kích Giang Ngọc Đường.

“Xem ra, ta cần phải đi Đế Đô Cửu Hứa một chuyến. Mọi người không cần lo lắng, chuyện của tuần sát sứ, ta sẽ nghĩ cách giải quyết. Mặt khác, trong tay ta có một vài viên đan dược có tác dụng rất tốt.”

Diệp Viễn lấy ra mấy bình đan dược, đồng tử của đám người Tả Thư Kiệt đều co lại.

Lúc trước, Diệp Viễn lấy đan đạo uy chấn Lĩnh Nam, hiện giờ, mấy trăm năm trôi qua, cảnh giới của hắn cũng đã bước vào Thiên Thần Cảnh, đan dược do hắn luyện chế ra còn phải nói sao?

Quả nhiên, Diệp Viễn lấy ra đan dược, phẩm chất đều cực cao.

Trợ giúp bọn họ đột phá cảnh giới cũng không nói chơi.

“Đúng rồi, lấy thân phận Ngô Thiên, sao lại vì một nữ tử mà chạy đến Lĩnh Nam làm tuần tra sứ?” Diệp Viễn tò mò hỏi.

Lãnh Vũ thở dài: “Ngươi đi mấy năm nay, hoàng thành Vân Ngọc xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, tên là Dung Hi Nguyệt. Nữ nhân này chính là con gái của Dung Hoa, thành chủ hoàng thành Vân Ngọc. Nàng sinh ra là thần quân, ba trăm năm đã lên Thiên Thần, hiện giờ đã là Thiên Thần tầng bảy! Thiên phú yêu nghiệt như thế đương nhiên sẽ bị Lăng Hoa Các coi trọng, thu vào trong các. Mấy năm trước, Dung Hoa ở trong một bí cảnh bị thương nặng, Dung Hi Nguyệt rời khỏi Lăng Hoa Các, trở lại hoàng thành Vân Ngọc chiếu cố cho phụ thân bị bệnh nặng. Ngô Thiên chính là vì nàng mà đến.”

Diệp Viễn nhíu mày, nói: “Chuyện này… Sợ là không đơn giản như vậy?”


Tả Thư Kiệt cười khổ: “Mười thành Lĩnh Nam chỉ là vùng đất cằn cỗi, dùng tám gậy tre cũng không đánh tới Đế Đô. Những tin tức này đều là chuyện của Lĩnh Nam, chúng ta mới có thể thăm dò được. Đối với những người khác, chúng ta liền bất lực. Về phần Giang tuần sát sứ… Haiz!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK