Dương Thận đã chết đến mức không thể chết thêm.
Mọi người ở xung quanh xôn xao!
Trước lúc này, Dương Thận là ứng cử viên tốt nhất để giành chiến thắng, nên không một ai nghĩ hắn ta sẽ xếp thứ hai, chứ đừng nói là đã chết rồi.
Nhưng bây giờ, hắn ta cứ như vậy mà bị Diệp Viễn lặng yên không một tiếng động giết chết ư?
Nhất là trưởng lão Thượng Thanh Tông tích sự ấm ức ở trong lòng làm cho lão ta cơ hồ là sắp bùng nổ.
Lần này, Thượng Thanh Tông mạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi lại bị mất liền sáu đệ tử thiên tài, điều này làm cho lão ta không biết trở về nên báo cáo như thế nào.
“Này, lão tuyên bố kết quả đi.” Tiểu Đồng thấy Đỗ Như Phong vẫn còn đang ngẩn người thì nhắc nhở.
“Hả? Ừ, à!” Đỗ Như Phong như mới tỉnh dậy từ trong mơ.
Cảnh này làm cho lão ta rung động, thật sự nó là quá mức mãnh liệt.
Chùm dây màu xanh da trời như kén tằm dường như có năng lực chiếm đoạt hết thảy, trực tiếp xóa bỏ Dương Thận không còn cả cặn.
Diệp Viễn này mạnh như thế nào?
Trên thực tế, trước lúc này, lão ta cũng không xem trọng Diệp Viễn.
Dẫu sao, họ đều là người có pháp tắc cao nhất, mà cảnh giới của Dương Thận cao hơn Diệp Viễn nhiều.
Không nghĩ tới lại là một kết quả như vậy.
“Trong trận chiến này, Diệp Viễn thắng, Dương Thận chết!” Đỗ Như Phong cất cao giọng nói.
Đỗ Như Phong vừa dứt lời, một bóng người vọt lên lôi đài nhanh như tia chớp, đột nhiên vỗ một chưởng vào Diệp Viễn đang hôn mê.
Trưởng lão Thượng Thanh Tông!
Lúc này, cặp mắt lão ta đỏ ngầu, lão ta đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Đỗ Như Phong hừ một tiếng, lão ta bước lên lôi đài.
Ầm!
Hai cường giả Đại Chân Thần đột nhiên đối mặt nhau, trưởng lão Thượng Thanh Tông trực tiếp bị đánh bay.
“Hàn KiếÂm thanh, ngươi muốn làm gì?” Đỗ Như Phong lạnh lùng nói.
Cặp mắt Hàn KiếÂm thanh đỏ bừng, lão ta đã mất lý trí.
Lão ta gầm hét lên với Đỗ Như Phong: “Súc sinh này giết sáu đệ tử đứng đầu của Thượng Thanh Tông ta, hôm nay ta không giết hắn, thì ta trở về báo cáo với chưởng môn kiểu gì?”
Đỗ Như Phong lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của ngươi! Chỉ cần Diệp Viễn tuân theo quy định của Thần Điện thì hắn ta giết nhiều người thêm nữa cũng không sao!”
Máu tươi chảy ròng từ khóe miệng Hàn KiếÂm thanh, lão ta lạnh lùng nói: “Thần Điện bất công! Diệp Viễn này vừa đến, các ngươi đã để cho hắn ta tiến vào Thượng Lâm Uyển là dựa vào cái gì? Nếu nói Diệp Viễn là đệ tử do Thần Điện đào tạo, thì tại sao không nói trước với chúng ta, cần gì phải dài dòng như vậy?”
Một khi con người mất lý trí thì góc độ suy nghĩ vấn đề sẽ vô cùng quá khích.
Ở trong mắt Hàn KiếÂm thanh, Diệp Viễn nhất định là đệ tử mà Thần Điện âm thầm đào tạo và cố ý cho vào trong hội võ Hoàng Linh. Không phải chuyện này làm người ta ghét bỏ sao?
Đỗ Như Phong nhướng mày, lão ta lạnh giọng nói: “Hàn Kiếm thanh, ngươi nói xằng nói bậy, chửi bới Thần Điện nữa, thì tự gánh lấy hậu quả!”
Lúc này, có mấy bóng người xuất hiện ở bên cạnh Đỗ Như Phong. Những người này đều là trưởng lão của Thần Điện và họ đều là cường giả cảnh giới Chân Thần.