Hành động của Hạ Quân không giống kiểu thanh thế to lớn như Liêu Văn Quang mà giống như một liều thuốc cường tâm, khiến cho đệ tử Tử Thần Tông trong nháy mắt tự tin lên rất nhiều.
Hạ Quân chính là trận sư cấp bốn duy nhất còn lại của nam vực!
Trước hôm nay, danh tiếng của Chu Quân vang danh khắp nam vực bởi vì hắn chính là trận sư cấp bốn duy nhất!
Nhưng mà, Chu Quân cũng chỉ là trận sư cấp bốn sơ kỳ.
Mà Hạ Quân, lại là trận sư cấp bốn trung kỳ!
Nếu ngay cả Hạ Quân cũng không thế phá được đại trận trước mặt thì nam vực không còn ai có thế phá được trận này nữa!
Đệ tử Tử Thần Tông đều như ngừng thở chăm chú nhìn hành động của Hạ Quân không chớp mắt, chỉ sợ phát ra một chút âm thanh thì sẽ làm ảnh hưởng đến hắn phá trận vậy.
Hạ Quân phóng nguyên lực ra thông qua cây cờ nhỏ màu vàng trong tay, một khi đụng trúng đại trận thì giống như thả một tảng đá lớn vào mặt hồ nước đang bình lặng vậy, lập tức nổi lên từng cơn sóng gợn.
Đại trận bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói lọi, giống như muốn tránh thoát khỏi cỗ nguyên lực này.
Khóe miệng Hạ Quân cười lạnh nói: “Thất Sắc Huyễn Nguyệt Kỳ là một món Linh khí một trăm hai mươi tám cấm, cũng là Linh khí bản mệnh của ta, cho dù là trận sư cấp bốn hậu kỳ cũng không thể đánh văng nó ra! Ngoan ngoãn đi, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Hạ Quân không ngừng phóng ra nguyên lực gắt gao quấn lấy đại trận.
Giây lát sau, ánh mắt Hạ Quân ngưng tụ, thôi thúc nguyên lực bắn cây cờ nhỏ màu vàng ra ngoài.
“Đinh!
n
Một tiếng vang thanh thúy truyền tới, cờ nhỏ màu vàng đâm sâu vào một khối nham thạch cách đó không xa.
Đại trận tựa như đã bị tổn hại, trong nháy mắt ánh sáng phát ra ảm đạm đi rất nhiều!
“Ha ha ha, Hạ trưởng lão uy vũ!”
“Quả nhiên Hạ trưởng lão không hổ là trận sư cấp bốn, phá giải đại trận này dễ như trở bàn tay!”
“U Vân Tông này quá phách lối trước mặt chúng ta rồi, ngươi đã nhìn thấy tấm bia đá đó chưa? Lần này cuối cùng cũng bị Hạ trưởng lão vả mặt. Đợi đến khi Hạ trưởng lão phá trận, ta nhất định sẽ đập tan tấm bia đá đó!”
Đệ tử Tử Thần Tông nhìn thấy đại trận bị giãn ra, ai nấy đều hưng phấn vô cùng.
Đặc biệt là những đệ tử lần trước đã từng tới đây, những ngày này bọn họ đã phải vô cùng kiềm chế.
Tử Thần Tông đánh đâu thắng đó, vậy mà trước mặt một tông môn yếu nhất như u Vân Tông lại ngay cả đến thở mạnh cũng không dám, điều này thật quá mất mặt rồi!
Bây giờ nhìn thấy có hi vọng đại trận bị Hạ Quản phá giải, bọn họ đều có một loại kích động mãnh liệt giải tỏa đè nén bấy lâu.
Ngược lại, bản thân Hạ Quân lại vô cùng bình tĩnh, chỉ thấy hắn ta lại lấy ra một cây cờ nhỏ màu xanh lục, dựa theo cùng một loại pháp quyết thi pháp, đồng thời đem nó đóng vào trên một cái cây cực lớn.
Lần này, ánh sáng của đại trận lại suy yếu đi mấy phần.
Đệ tử Tử Thần Tông lại càng thêm hưng phấn, nhìn ai ai cũng kích động như muốn điên lên vậy.
Chỉ thấy bọn họ người nào người nấy hằm hè ma quyền sát chưởng, đều muốn thật nhanh giết vào u Vân Tông!
Ngay cả đến Liêu Văn Quang, lúc này cũng là mắt lộ tinh quang, toát ra một loại cảm giác nóng lòng muốn thử.
“Quả nhiên là lão Hạ có chút tài năng, nếu như vừa rồi nghe hắn thì cũng không đến nỗi mất mặt đến như vậy.” Liêu Văn Quang âm thầm hối hận nói.
Mà lúc này, sắc mặt đệ tử U Vân Tông trong trận khu đều cực kỳ khó coi.
Trận pháp nơi bọn họ đứng hợp thành một thể với đại trận, có thể cảm nhận được sâu sắc đại trận đang bị suy yếu đi, ai nấy đều vô cùng lo lắng.
“Diệp… Diệp sư đệ, chuyện… chuyện này không sao chứ? Hình như đại trận… đại trận lại yếu đi rồi!”
“Đúng vậy, Diệp sư đệ, không cần tiết kiệm nguyên lực của chúng ta! Cho dù chúng ta có bị rút đến cạn kiệt nguyên lực cũng không sao, chỉ cần có thể giữ vững đại trận!”