Hùng Chiến nhanh chóng phá vỡ cục diện bế tắc, lấy tư thế nghiền ép đuổi đánh Tử Phong.
Nhưng cảnh giới của hai người không chênh lệch nhiều, thực lực cũng không cách xa nhau lắm, Hùng Chiến muốn nhanh chóng thắng được Tử Phong cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trên thực tế, Diệp Viên cũng biết Hùng Chiến hiện không thể giết được Tử Phong, trừ khi hắn có thể đột phá đến cấp sáu trung kỳ.
“Hùng lão đầu, ngươi đừng kiêu ngạo quá! Ngươi thực sự cho rằng ngươi có thể đánh được ta sao?” Tử Phong vừa trốn vừa gân cổ gào to.
“Đánh được ngươi thì làm sao? Lão tử hiện tại mạnh hơn ngươi, cầm chắc đánh thắng ngươi đấy! Ha ha ha, xem ngươi còn dám vênh váo kiêu ngạo trước mặt lão tử nữa không!” Hùng Chiến nói.
Hùng Chiến quyết định sau này nhất định phải cảm tạ Diệp Viễn, nếu không nhờ Diệp Viễn, hiện tại Hùng tộc đã gặp nguy cơ lớn.
Mà giờ đây, nguy cơ của Hùng tộc đã được giải trừ hoàn toàn, hắn còn có thể triệt để áp chế đối thủ lâu năm. Hùng Chiến chưa từng cảm nhận được cảm giác vui sướng này trong suốt bao nhiêu năm tu hành.
Tử Phong vừa chống đỡ Hùng Chiến truy kích vừa âm thầm lo lắng: “Sao thiếu chủ Bằng tộc còn chưa tới? Nếu không tới, lão phu sẽ thực sự không chống đỡ nổi nữa! Tính trước tính sau, lại không tính đến một tên tiếu tử ở đâu nhoi ra, giải hết độc trên người Hùng Chiến.”
Cuộc chiến của hai người trên không cực kỳ hoành tráng, Tử Phong bị Hùng Chiến điên cuồng oanh tạc, trên người đã có vài vết thương không nhẹ.
Hùng Chiến hiện đang đánh hăng say, căn bản không kịp nghĩ nhiều, nhưng Diệp Viễn nhìn thấy vậy, lông mày dần dần nhíu lại.
Rõ ràng Tử Phong còn có năng lực chạy trốn, lại gắng gượng chống đỡ không đi. Còn tiếp tục như vậy, thì ngay cả cơ hội trốn chạy hắn cũng không có nữa rồi.
Tên Tử Phong này rõ ràng là một tay cáo già, về lý thuyết hẳn là vô cùng sợ chết mới phải, nhưng vì sao đến tình trạng này còn cố ở lại?
Chuyện bất thường tất có vấn đề!
Tên Tử Phong này tình nguyện để bản thân chịu trọng thương cũng phải gắng gượng ở lại, chắc chắn là có mưu đồ lớn hơn nữa.
Chẳng lẽ là, Tử Giao tộc còn có kế sách phía sau?
Một dự cảm bất thường đang dần dần dâng lên trong lòng Diệp Viễn.
Trong khi Diệp Viễn trầm ngâm lo lắng, phía xa chợt xuất hiện một điểm đen nhỏ. Diệp Viễn phát hiện điểm đen này, tâm tư dần trở nên nặng nề.
Điểm đen dần phóng to, Diệp Viễn dõi mắt trông về phía đó, thì ra đó là một chiếc phi liên.
Phi liễn do chín con yêu thú phi cầm cấp bốn kéo, thoạt nhìn cực kỳ đồ sộ.
Phô trương cỡ này, không phải là nhân vật bình thường nữa rồi.
Phi liễn tới gần, Hùng Chiến và Tử Phong cũng đã chú ý.
Tử Phong nhìn thấy phi liễn, sắc mặt lập tức lộ vẻ mừng rỡ phát cuồng: “Ha ha ha… Hùng Chiến, Bằng Vân thiếu chủ giá lâm, ta xem ngươi còn kiêu ngạo kiểu gì! Ngày hôm nay, chính là ngày diệt vong của tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng nhà ngươi!”
Hùng Chiến vừa nghe cái tên Bằng Vân thì lập tức biến sắc, trầm mặt nhìn về phía Tử Phong nói: “Lão già ngươi, dám phản bộ Hổ Viêm đại nhân, dẫn tộc Thiên Sơn Đại Bằng tới đây!”
“Xì! Lão HỔ Viêm kia, chưa biết chừng đã chết thối từ bao giờ rồi! Mười mấy năm qua, tộc Ám Ma Hổ bọn hắn chưa từng giúp đỡ chúng ta một chút gì, dựa vào đâu mà Tử Giao tộc chúng ta phải tiếp tục bán mạng cho bọn chúng?” Tử Phong nói.
“Ngậm cái miệng quạ đen nhà ngươi lại! HỔ Viêm đại nhân thực lực thông thiên, sao có thể chết được! Ngươi dám phản bội HỔ Viêm đại nhân, vậy thì chuẩn bị tinh thần chịu chết đi!” Hùng Chiến tức giận không sao kiềm chế nổi.
“Khặc khặc, tên gấu ngu xuẩn này! Trên lãnh địa bộ tộc Ám Ma Hố đã có không biết bao nhiêu yêu tộc có tâm tư khác, ngươi cho là chỉ có mình Tử Giao tộc ta như vậy? Chỉ có con hùng ngu xuẩn nhà ngươi mới có thể ngu trung với gã Hổ Viêm kia! Hôm nay diệt con gấu ngu ngốc nhà ngươi xong tất có tộc Thiên Sơn Đại Bằng làm chỗ dựa cho ta!” Tử Phong cười lạnh nói.
Diệp Viễn nghe hai người đối thoại, bất chợt nhớ lại lời Ngọc Huyễn căn dặn. Hắn thật không ngờ tới, mình lại sớm gặp phải bộ tộc Thiên Sơn Đại Bằng đến như vậy.
Nếu đế bọn họ biết trên người mình có huyết mạch của Long tộc, chỉ e kết cục của mình chẳng thể tốt đẹp được.